Bố Nhã Trí sửng sốt.
Chú bác sĩ cho phép bàn tay nhỏ bé của cô sờ, tiểu Nhã Trí vội vàng bỏ bàn tay nhỏ bé của mình vào trong túi áo blouse trắng của chú Đàm, cô bé từ từ móc ra một cây kẹo mút tròn trịa.
Wow. Đôi mắt nhỏ bé của cô bé sáng lên, nhìn kẹo mút trong tay, miệng nhỏ chảy nước miếng.
Chỉ thấy đứa bé này có kẹo ăn xong liền không khóc nữa, một đám người xung quanh che mắt: đứa nhỏ này, rốt cuộc vừa rồi khóc cái gì? Thì ra không phải là khóc vì phải chia ly mà là khóc đòi kẹo sao?
Bố Nhã Trí đỏ mặt vì cái miệng nhỏ bé của con gái, ngón tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Không nói lời cảm ơn với chú à?”
Đầu lưỡi nhỏ không ngừng liếm kẹo mút, Nhã Trí quay đầu lại gật gật cái đầu nhỏ với chú bác sĩ: Ngon quá.
Mấy cô chú anh chị bác sĩ nhìn vậy lơ đãng cười: Đây đúng là tiểu quỷ thông minh mà, thấy tốt liền kết thúc. Biết rằng bác sĩ và chú khó đối phó hơn nhiều so với cha mẹ.
"Thứ hai tuần sau phải trở về bệnh viện kiểm tra lại, có biết không?" Đàm Khắc Lâm tỏ thái độ từng chữ từng chữ một nói với bạn nhỏ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Nhã Trí cắn chặt kẹo mút tròn trịa, đôi mắt nhỏ bé giống như muốn nói với chú bác sĩ: Cho kẹo con sẽ trở về.
"Con a!" Bố Nhã Trí không thể nhìn tiếp hành vi tống tiền của con gái, trừng mắt một chút giáo dục con gái.
"Nhớ lấy thuốc về, uống đúng giờ." Đàm Khắc Lâm nói lời cuối cùng dặn dò ngắn gọn với người nhà bệnh nhân liền đi đến giường bệnh khác.
Có rất nhiều việc, còn một loạt các bệnh nhân nên rất bận rộn.
Bố Nhã Trí hướng tới bóng lưng của anh ấy hứa hẹn: "Vâng, bác sĩ Đàm.”
Nói lời tạm biệt với các cô chú anh chị bác sĩ, bàn tay nhỏ bé của tiểu Nhã Trí lau mắt, nằm sấp trên vai bố không khóc, bởi vì chú bác sĩ đã cho cô bé kẹo ăn.
Bà cụ giường số 8 ngày mai sẽ xuất viện, cũng vô cùng luyến tiếc nơi này, kéo tay Tạ Uyển Doanh nói rất nhiều: "Nhà bà trồng mật đào, để bà bảo bọn họ ôm một rương tới bệnh viện.”
"Không cần đâu, bà à, sau khi bà về nhà, ngàn vạn lần đừng ăn nhiều hoa quả quá." Tạ Uyển Doanh dặn dò bà cụ.
"Biết rồi, biết rồi." Bà cụ đáp ứng.
Mẹ Trương Vĩ giường số 9 ở bên cạnh thấy Tạ Uyển Doanh giống như đang cùng bệnh nhân lôi kéo làm quen, lỗ mũi hừ một cái.
"Chị dâu."
Nghe thấy tiếng gọi ở cửa, mẹ Trương Vĩ quay đầu lại nhìn thấy em chồng đến, kinh ngạc: "Sao em lại đến đây?”
"Không phải chị nói là hôm nay bác sĩ sẽ nói chuyện phẫu thuật của mẹ chúng ta sao? Anh trai em nói rằng sẽ đến bằng xe buýt." Cô nhỏ Trương nói, ngay sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn thấy Tạ Uyển Doanh: "Chị dâu, cô ấy là bạn cùng bàn cấp ba của Trương Vĩ sao?”
Cái gì, em chồng nhớ Tạ Uyển Doanh sao? Mẹ Trương Vĩ kinh ngạc đứng lên.
"Năm đó cô ấy là trạng nguyên ban Khoa học tự nhiên của tỉnh chúng ta, ảnh chụp đã được đăng trên báo chí thành phố chúng ta." Cô nhỏ Trương nhớ rất rõ ràng: "Lúc ấy em hỏi Trương Vĩ, khi nào thì giới thiệu bạn cùng bàn với em. Kết quả là Trương Vĩ nói cô ấy đã đi đến thủ đô để học đại học. Thật lợi hại, bây giờ sắp trở thành một bác sĩ rồi.”
Nghe khuynh hướng cô em chồng nói không đúng lắm, trên mặt mẹ Trương Vĩ đổ mồ hôi, lại không biết làm sao để ngăn cản cô nhỏ lại.
Cô nhỏ Trương hưng phấn đi tới trước mặt Tạ Uyển Doanh vội vàng giới thiệu mình: "Cô là cô của Trương Vĩ, con là Tạ Uyển Doanh đúng không?”
"Vâng ạ." Tạ Uyển Doanh không biết nói dối.
Cô Trương nhiệt tình kéo tay cô nói: "Khi Trương Vĩ ra nước ngoài, cô và con bé nói muốn giữ liên lạc với con.”
Những lời nói và hành động này của cô nhỏ dường như muốn nịnh bợ Tạ Uyển Doanh, mẹ Trương Vĩ tức giận đến thất khiếu bốc khói.
Lý Khải An lặng lẽ vỗ vai Tạ Uyển Doanh: "Họ là người nhà của bạn cùng bàn của cậu sao, vì sao tối hôm đó lại đối xử với cậu như vậy?”