Chương 617: Mạch não của cô ấy khác biệt
Chương 617: Mạch não của cô ấy khác biệt
"Bà và con gái của bà thích nước ngoài. Tôi không thích nước ngoài. Trong lòng bà đã sớm lên kế hoạch chờ con gái ra nước ngoài sẽ đưa bà cùng ra ngoài. Tôi biết bắt đầu từ khi hai chúng ta yêu nhau, trái tim bà chỉ muốn tìm một người đàn ông có thể đưa bà ra nước ngoài. Đến tuổi này, đã đến lúc bà hoàn thành ước mơ của mình. Tôi không liên lụy đến bà.”
Giọng điệu của ông xã tràn ngập quyết đoán, mẹ Trương Vĩ run rẩy: Dù có muốn ra nước ngoài, bà ta cũng không muốn ly hôn.
Cách đó vài bước, cô nhỏ Trương lộ ra nụ cười cùng những người bệnh khác nói chuyện: "Bác sĩ Tạ nói không phiền, sẽ giúp mẹ tôi tìm ra cách nội soi. Nói rằng trước đó không có cùng giáo sư đưa ra đề nghị là bởi vì tình huống của mẹ tôi so với bệnh nhân giường số 11 kém hơn, trước tiên phải xem kết quả phẫu thuật của giường số 11 như thế nào đã rồi nói sau. Cô ấy rất tốt với gia đình chúng tôi.”
Tạ Uyển Doanh đối xử tốt với nhà bà ta? Mẹ Trương Vĩ không dám tin, quay đầu lại.
Những người khác hỏi cô nhỏ Trương: "Chị dâu cô nói rất khó nghe về bác sĩ Tạ.”
"Bác sĩ Tạ nói, đầu tiên cô ấy là bác sĩ, không nói về tình cảm mà là nói về học thuật, dựa trên học thuật làm căn cứ để quyết định phẫu thuật. Thứ hai, một gia đình sẽ có sự phân chia. Không thể nói người này đối với cô ấy không tốt, những người khác đối tốt với cô ấy mà cô ấy vẫn xem như không thấy.”
"Bác sĩ Tạ là người nói đạo lý, rất khó có được. Cảm xúc của một số bác sĩ khác rất dễ dao động, cô ấy sẽ không như vậy.”
Giống như bác sĩ sợ gây gổ với bệnh nhân và gia đình, bệnh nhân và gia đình cũng sợ các bác sĩ không nói đạo lý.
"Cháu gái của tôi cho dù thối rữa ở nước ngoài, tôi cũng sẽ không cho nó nửa xu nữa." Đối với chuyện của Trương Vĩ, cô nhỏ Trương rất tức giận: "Năm đó tiền cho con bé ra nước ngoài có một nửa số tiền do tôi góp vào. Dám không trở về thăm bà nội thì ở nước ngoài chờ bị trục xuất về nước đi.”
Mẹ Trương Vĩ vội vàng gọi điện thoại cho con gái.
Nào ngờ Trương Vĩ đã nghe được tin đồn và nói với bà ta: "Mẹ ơi, nếu mẹ và bố ly hôn thì mang tiền ra nước ngoài ở với con.”
"Mẹ và bố con không có khả năng ly hôn, con về nước cho mẹ!" Mẹ Trương Vĩ nổi giận với con gái.
"Mẹ?" Trương Vĩ kinh hãi: "Không phải mẹ nói trong tương lai muốn theo con xuất ngoại sao?”
"Mẹ lấy tiền từ đâu ra chứ, tiền là của bố con." Mẹ Trương Vĩ nói ra sự thật, không có sự ủng hộ của chồng và cô nhỏ, căn bản là bà ta và con gái không có đủ tiền tiêu xài.
Trương Vĩ nổi giận chỉ trích mẹ: "Cái gì cũng là mẹ nói, lúc trước là chính mẹ nói với con ở nước ngoài tốt, bây giờ lại lật lọng. Con sẽ không về nước, mẹ không cho con tiền thì không phải mẹ của con!”
Bụp, điện thoại cúp máy. Trong lòng mẹ Trương Vĩ lạnh lẽo: Này?!
Bên này, Tạ Uyển Doanh đi vào phòng làm việc của giáo sư thử đưa ra ý tưởng nội soi cho bệnh nhân giường số 9.
Lúc đầu một nhóm giáo sư bận rộn như thể không nghe thấy lời cô nói.
"Giáo sư Đàm." Tạ Uyển Doanh lại cố gắng nói lại một lần.
"Lúc trước em không đề cập đến vì sao bây giờ đề cập đến?" Đàm Khắc Lâm hỏi.
"Lúc trước cô nhỏ nhà họ Trương rất tín nhiệm em, em cũng có chút áp lực." Tạ Uyển Doanh nói ra lời trong lòng: "Dù sao lúc ấy em cũng không chắc chắn lắm. Bệnh nhân giường số 9 khó làm hơn so với giường số 11.”
Giường số 9 khó làm hơn so với giường số 11? Tất cả các giáo sư đều sửng sốt khi nghe cô nói vậy.
"Đúng vậy, các giáo sư không phải cũng suy nghĩ như vậy sao? Cho nên mới làm cho bệnh nhân giường số 11 trước.”
Mạch não của sinh viên này đúng là khác biệt.
Đôi mắt của Đàm Khắc Lâm chưa bao giờ nhìn lại sinh viên này nghiêm túc như vậy: "Em nói rõ ràng xem, tại sao giường số 9 lại khó làm hơn giường sô 11?”
"Khối u của bệnh nhân giường số 9 nhỏ hơn, vấn đề là bà ấy có nhiều mỡ hơn bệnh nhân giường số 11, là béo bụng. Các vấn đề nhỏ cũng nhiều, có cả sỏi mật niệu quản, cho thấy các vấn đề nghiêm trọng về chức năng tiêu hóa. Nội soi ổ bụng khó giải quyết hơn nếu có nhiều mỡ.”