Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 618 - Chương 618: Các Giáo Sư Đều Tới Cùng Lúc

Chương 618: Các giáo sư đều tới cùng lúc
Chương 618: Các giáo sư đều tới cùng lúc
Chương 618: Các giáo sư đều tới cùng lúc




“Ừ.” Thi Húc nâng kính mắt gật đầu, những tình hình thực tế này là do anh ta phân tích ra.

Nói theo trọng lượng cơ thể, giường số 11 nhẹ hơn giường số 9 năm kilogam, ở trên bàn phẫu thuật cho dù là nói như thế nào thì người gầy giải phẫu cũng tương đối có lợi thế hơn so với người béo. Mỡ nhiều, hơn nữa nếu phần bụng có nhiều mỡ, sau khi nội soi vào khoang bụng sẽ càng khó phân vùng, huống chi là một ca phẫu thuật lớn như vậy.

“Em nói như vậy, thì càng không thể làm giường số 9.” Tôn Ngọc Ba đột nhiên nói.

“Giáo sư Tôn, giường số 11 đã làm rồi, em cảm thấy có thể tham khảo kinh nghiệm làm giường số 11, thì hẳn có thể làm được giường số 9.” Tạ Uyển Doanh nỗ lực thuyết phục các giáo sư.

Tôn Ngọc Ba chỉ vào đầu cô nói: “Người nhà của cô ta đã có thái độ như thế nào đối với em và giáo sư Đàm?”

Lo lắng của giáo sư là điều này? Tạ Uyển Doanh rất nhanh đã nhận ra rằng nhất định giáo sư không có để bụng chuyện của bản thân, chủ yếu là do cô lo lắng, liền nói: “Tất cả đều nghe theo giáo sư quyết định. Nhưng mà em cảm thấy chú Trương biết nói phải trái, không phải là loại người như vậy. Chú Trương là con ruột của bệnh nhân, người kia không phải.”

Mấy vị giáo sư cũng suy nghĩ đến lời này của cô.

Ting, tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại của Đàm Khắc Lâm kêu.

Có tiếng gõ cửa, y tá trưởng đích thân đến tìm, nói: “Bác sĩ Đàm, có khách quý đến, là bạn học của ông ở Bắc Đô bác sĩ Thôi dẫn theo khách tới đây.”

Đàm Khắc Lâm đứng dậy, cầm điện thoại hỏi bạn học cùng khóa: “Cậu đến đây lúc nào?”

“Đúng lúc buổi chiều được nghỉ, Từ Cục nói muốn tới đây tìm cậu, hỏi tôi có muốn cùng đi tới chỗ cậu không. Tôi rất lâu rồi cũng chưa gặp cậu, tiện thể tôi đi nhờ xe của Từ Cục.” Thôi Thiệu Phong nói trong điện thoại: “Cậu đem học trò của cậu cùng ra đi. Từ Cục nói muốn đích thân cảm ơn cô ấy.”

Ngoại trừ hai chủ nhiệm trong văn phòng đối ngoại, lãnh đạo lớn đến, mấy chủ nhiệm phòng khác cũng phải đích thân đi chào đón.

“Xin chào, khổ cực cho các bác sĩ rồi.” Từ Cục và Thẩm Cảnh Huy bắt tay với từng người bọn họ.

Tạ Uyển Doanh đi theo sau lưng giáo sư, đi nhanh đến cửa văn phòng lãnh đạo, chợt phát hiện bóng lưng quen thuộc bước vào: đàn anh Tào?

“Bác sĩ Tào đến rồi sao?” Nhìn thấy ngôi sao lớn của khoa giải phẫu thần kinh đã cứu cháu trai nhỏ của mình, Từ Cục lập tức xoay người niềm nở bắt tay với Tào Dũng: “Cảm ơn cậu, bác sĩ Tào, sao cậu lại xuống đây? Tôi còn đang muốn tự mình đi lên khoa giải phẫu thần kinh để cảm ơn các cậu.”

Sao có thể để lãnh đạo chạy tới chạy lui trong bệnh viện. Lại nói đứa cháu trai nhỏ kia sau khi làm xong phẫu thuật đã ở icu hai ngày nay cũng không còn ở khoa giải phẫu thần kinh. Tào Dũng đáp lời lãnh đạo nói: “Vừa đúng lúc tôi có việc xuống đây một chuyến, nên tiện đường đến đây.”

Từ Cục biết câu nói này của anh là lời khách sáo, cười nắm chặt tay anh, nói một câu, rất cảm ơn. Sau đó. Từ Cục nhớ tới hôm nay muốn đến muốn đến cảm ơn một người khác, hỏi: “Bác sĩ Tạ có đến đây không?”

Tiểu học muội quả thực có tới. Lúc bước vào anh đã nhận ra. Tào Dũng quay đầu lại, trong ánh mắt có ý cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt núp phía sau Đàm Khắc Lâm.

Bước vào văn phòng lãnh đạo, nhất định phải quy củ và thật cẩn thận. Tạ Uyển Doanh nấp ở sau lưng giáo sư, không có lệnh của giáo sư nhất định không lộ diện. Quy tắc của xã hội là như vậy, dù sao cũng là đàn em không nên có suy nghĩ khoe khoang trong trường hợp này, sẽ làm cho mọi người không vừa ý.

“Bác sĩ Tạ Uyển Doanh đến rồi đây.” Phó chủ nhiệm Lưu nói với lãnh đạo.

Từ Cục nhìn thấy, định bụng chờ người tới rồi nói vài câu. Nhưng mà đột nhiên lại có người ngắt lời. Hóa ra chính là người mà hai người Bắc Đô đã lâu rồi không gặp vừa nhìn thấy tất nhiên phải chào hỏi một cách nồng nhiệt trước.

Lúc Thôi Thiệu Phong phát hiện Đàm Khắc Lâm đến, chủ động vươn tay: “Lâu rồi không gặp.”





Bình Luận (0)
Comment