Chương 628: Bệnh nhân đến cầu cứu
Chương 628: Bệnh nhân đến cầu cứu
“Anh ấy có cuộc họp ở tòa hành chính của bệnh viện. Chắc cũng sắp tới giờ tan rồi, dù sao thì lãnh đạo bệnh viện cũng phải nghỉ ngơi thôi. Cô có thể tới văn phòng ngồi chờ anh ấy.” Hà Quang Hữu nói, một tay đưa ra nhận lấy đơn xin hội chẩn của cô, hỏi: “Cô nói là bệnh nhân này muốn nói chuyện trực tiếp với giáo sư Đào sao? Muốn anh ấy đích thân xuống khám bệnh hả?”
“Không phải. Đây là đơn xin không có chỉ định của bác sĩ.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
“À, ra vậy.” Hà Quang Hữu nghe liền hiểu ra là việc riêng, nở nụ cười: “Cô đi vào chờ đi.”
Tạ Uyển Doanh tiến vào bên trong phòng làm việc của bác sĩ.
Lúc tan tầm, phòng khoa phẫu thuật gan mật căn bản là không có ai ra vào. Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An đi theo sau cô, lần lượt ngồi vào hai chiếc ghế. Triệu Điềm Vỹ vô thức di chuyển ghế ngồi vào góc phòng.
Không giống như phòng làm việc của khoa ngoại tổng hợp 2 có chút bừa bộn, văn phòng của khoa phẫu thuật gan mật được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp, ở giữa là một cái bàn hội nghị sạch sẽ, trên mặt bàn không có gì ngoài một màu trơn bóng sáng loáng như pha lê.
Ba người Tạ Uyển Doanh biết tự giác, không dám động tay lọ mọ vào bàn làm việc.
Đảo mắt một cái đã thấy Khưu Thuỵ Vân mang Tiểu Tống tới văn phòng bác sĩ tham quan, anh nhìn thấy Tạ Uyển Doanh liền giới thiệu hai người bọn họ với nhau: “Cô ấy cuối tuần nào cũng tới khoa gan mật của chúng tôi làm việc như cậu đấy. Cô ấy là Tạ Uyển Doanh, là sinh viên lớp tám năm khóa 96 của Hiệp hội Y khoa Quốc gia chúng tôi, bây giờ đang là trong kỳ thực tập…Tạ Uyển Doanh, đây là Tống Học Lâm, bác sĩ lâm sàng mà bệnh viện chúng ta mời về năm nay, đây là lần đầu tiên cậu ấy tới khoa gan mật của chúng tôi để được đào tạo thường xuyên.”
Hai người lúc ở cầu thang đã nhìn qua mặt đối phương, bây giờ chủ yếu là biết họ tên của người kia.
“Khưu Thuỵ Vân nói anh ta tên là Tống Học Lâm, cậu đã nghe qua cái tên này bao giờ chưa?” Lý Khải An hỏi nhỏ Triệu Điềm Vỹ.
“Anh ta ở Bắc Đô mà, ở Bắc Đô thì làm sao mà tôi biết được.” Triệu Điềm Vỹ trả lời, tận lực né tránh người khoa gan mật vì sợ bị tiền bối chú ý đến.
Điện thoại di động bỗng vang lên, Tạ Uyển Doanh móc điện thoại từ trong áo blouse ra, thấy có cuộc gọi tới.
“Lệ Tuyền, có chuyện gì vậy?”
“Doanh Doanh, cậu có đang ở bệnh viện không?”
Chẳng lẽ người chị em này định gọi để nhờ biếu lá trà cho giáo sư, Tạ Uyển Doanh đáp: “Có.”
“Cậu nhớ dì Lý là nhân viên vệ sinh ở công ty nhà chúng tôi chứ, con dâu của bà ấy đã nôn mửa mấy ngày nay, đến phòng khám cộng đồng gần nhà khám thì phát hiện ra sức khoẻ không được tốt, châm cứu cũng không khá hơn. Tôi muốn đưa cô ấy tới để cậu khám xem cô ấy bị làm sao.”
“Lệ Tuyền, tôi chỉ là thực tập sinh thôi.”
“Không vấn đề gì, cậu cứ khám cho cô ấy trước đi. Coi như là chúng ta chuẩn bị trước một bước. Tôi biết cậu không thể kê đơn thuốc được.”
Tạ Uyển Doanh nghe thấy tiếng động phát ra từ đầu dây bên kia, dường như là: “Cô đến bệnh viện chúng tôi chưa?”
“Đến rồi, hôm nay cô ấy nôn dữ dội lắm. Vốn dĩ tôi cứ nghĩ là có thể đăng kí vào phòng cấp cứu, nhưng đi rồi mới biết cô ấy không thể đăng ký chỗ đó, bảo là ngày mai chúng tôi cố gắng đăng ký số bệnh nhân ngoại trú. Nhưng khoa ngoại của bệnh viện đó lại càng không đăng ký được.”
Lời này đồng nghĩa với việc phòng cấp cứu đã chật ních. Những bệnh nhân giống nhau thì bình thường tới khám sẽ không đến lượt vì phòng cấp cứu chỉ xử lí những trường hợp nguy cấp nhất thôi. Phòng cấp cứu của Hiệp hội Y khoa Quốc gia thì không cần phải nói, người nhà bệnh nhân thức suốt đêm đợi tới lượt, chịu đựng cả một tuần lễ mà cũng không biết có tới bọn họ hay không.
Xác định tình hình, nhớ tới lời dặn dò của mẹ Đông Tử lần trước, Tạ Uyển Doanh liền dứt khoát ra quyết định: “Cậu mang cô ấy tới đây đi. Tôi đang ở khoa gan mật tầng chín, để tôi xem tình hình cô ấy thế nào.” Tạ Uyển Doanh lên kế hoạch sẽ ra phán đoán sơ sơ sau khi khám cho bệnh nhân rồi sẽ tìm giáo sư thương lượng.