Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 629 - Chương 629: Cứu Người Là Việc Quan Trọng

Chương 629: Cứu người là việc quan trọng
Chương 629: Cứu người là việc quan trọng
Chương 629: Cứu người là việc quan trọng




“Tầng chín phải không? Chúng tôi đang lên thang máy rồi.” Ngô Lệ Tuyền đáp.

Tạ Uyển Doanh đứng lên muốn đi ra ngoài.

Bỗng trong hành lang truyền đến tiếng mấy y tá nói lớn: “Bác sĩ Đào trở về rồi.”

“Tôi về rồi đây, buổi chiều lúc tôi không ở đây mọi người đã vất vả nhiều rồi.” Đào Trí Kiệt vừa đi vừa hỏi han các đồng nghiệp.

Trong nháy mắt Hà Quang Hữu đã cùng Đào Trí Kiệt xuất hiện trước cửa văn phòng làm việc.

Tạ Uyển Doanh đứng lên, mặt đối mặt với tiền bối, liền chào hỏi trước: “Tiền bối Đào.”

“Em đến tìm tôi sao?” Đào Trí Kiệt nhìn cô, ánh mắt híp lại mỉm cười chọc cô.

“Dạ…” Trong lòng Tạ Uyển Doanh bỗng nhiên lại vội vã, không hiểu tại sao lại cảm thấy rất khẩn trương.

“Cô ấy tìm anh hình như là có chuyện muốn nói.” Hà Quang Hữu áp tai Đào Trí Kiệt nói nhỏ.

Mắt cười của Đào Trí Kiệt ánh lên, anh nói: “Nếu vậy thì tới văn phòng của tôi thảo luận thì sẽ tiện hơn.” Anh xoay người lại , bắt gặp Khưu Thuỵ Vân đang đi cùng Tống Học Lâm: “Tiểu Tống đi cùng chúng tôi tới văn phòng nói chuyện nhé.”

Tống Học Lâm gật đầu.

Triệu Điềm Vỹ dúi đầu vào lưng Lý Khải An, gần như là gục đầu xuống đất.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, Tạ Uyển Doanh nghe điện thoại lần nữa.

“Doanh Doanh, vừa mới ra khỏi thang máy thì cô ấy choáng tới mức không đi được, chúng tôi phải dừng trước cửa, cậu đang ở đâu?”

“Cậu đang ở tầng chín sao?”

“Đúng vậy, tôi ở tầng chín rồi đây.”

“Tiền bối.” Việc này không nên chậm trễ, trước tiên cứu giúp bệnh nhân mới là chuyện quan trọng, Tạ Uyển Doanh quay đầu nói với tiền bối Đào: “Em có chút chuyện phải đi trước.”

Nghe được lời này của cô, Đào Trí Kiệt quay đầu nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, tuy là mỉm cười nhưng trong đáy mắt ánh lên nét suy tư: “Ừ, em đi đi.”

“Cảm ơn tiền bối Đào. Em sẽ nói chuyện với thầy sau…” Tạ Uyển Doanh cảm thấy trong lòng rất cấp bách, cô nhớ lại nhiệm vụ quan trọng mà giáo sư Nhậm đã giao phó cho mình, nói rằng trong hai ngày phải có được câu trả lời chắc chắn của đối phương.

“Không sao đâu, em biết tôi nói chuyện rất giỏi mà.” Đào Trí Kiệt chậm rãi gật đầu hướng về phía cô, nụ cười mỉm không thay đổi, giống như đang làm dịu cảm xúc kích động của cô.

Tạ Uyển Doanh cảm thấy vô cùng cảm kích, cô nghĩ rằng tiền bối quá tốt tính rồi, nói rồi cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.

Còn lại Lý Khải An và Triệu Điềm Vỹ không biết đang xảy ra chuyện gì, mặt nghệt ra nhìn cô chạy vụt đi. Trong văn phòng ánh mắt nghi ngờ của một đám bác sĩ đột nhiên dồn hết về phía hai người họ.

Hai người họ rõ ràng là đi cùng với cô mà bây giờ cô lại đùng đùng chạy đi mất là sao? Cái gì vậy trời? Ánh mắt của mấy tiền bối như đang muốn viết mấy dòng đó ra vậy.

Hả? Lý Khải An không biết trả lời vấn đề này như thế nào đành quay đầu sang hỏi Triệu Điềm Vỹ.

Triệu Điềm Vỹ nuốt nước miếng, cầu mong Lý Khải An đừng nhìn mình nữa, bây giờ cậu thực sự không muốn nói ra bất cứ điều gì khiến mọi người chú ý tới nữa.

“Giáo sư Triệu gần đây có khoẻ không?” Tất nhiên có cơ hội gặp cháu trai của một giáo sư đã nghỉ hưu trong khoa mình thì Đào Trí Kiệt phải hỏi thăm vài câu rồi.

Bị Phật tổ nói tới, tim Triệu Điềm Vỹ suýt rớt ra ngoài, đầu lưỡi không thể kiểm soát được mà lắp bắp nói: “Ông của em, ông, ông, rất khoẻ ạ…”

“Cậu ta là…?” Tống Học Lâm nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ liền hỏi, đã hiểu tại sao Triệu Điềm Vỹ lại không giống các sinh viên y khoa khác.

“Cậu ấy là Triệu Điềm Vỹ, cháu trai của giáo sư Triệu Minh Hoa đã nghỉ hưu khoa chúng tôi.” Khưu Thuỵ Vân giải thích về thân phận của Triệu Điềm Vỹ cho anh ta nghe.

“Thì ra là vậy.” Tống Học Lâm nghĩ thông suốt nói.

“Cậu nói cái gì?” Ba người Đào Trí Kiệt bọn họ quay đầu nhìn về phía anh ta, nghe giọng anh ta nói thì xem ra là đã có chuyện rồi.





Bình Luận (0)
Comment