Chương 647: Cảm ơn giáo sư
Chương 647: Cảm ơn giáo sư
Thật sự là quá căng thẳng, cũng quá là nhanh.
Ca phẫu thuật kéo dài, tổng cộng mất một giờ mười phút làm phẫu thuật.
Vào lúc này, không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung.
Bệnh nhân dừng gây mê và được đưa ra khỏi phòng mổ thành công.
Người nhà bệnh nhân chờ đợi bên ngoài không thể không vui mừng
Ngô Lệ Tuyền bí mật phát hiện ra rằng bản thân cũng giống như phẫu thuật chính, trong lòng hét lên thật lợi hại. Quay lại xin phần ăn nhẹ. Chờ cô ấy quay đầu lại nhìn, ôi, làm sao mà cô ấy lại thấy rằng vẻ mặt của đàn anh Hoàng không được vui?
"Bạn em làm người phẫu thuật chính khiến anh không vui?" Ngô Lệ Tuyền hỏi Hoàng Chí Lỗi, trong giọng nói có tia chất vấn: "Anh không phải là đàn anh của Doanh Doanh sao?"
Tiểu học muội làm người phẫu thuật chính anh đương nhiên là rất vui mừng, vì tiểu học muội mà chúc mừng. Nhưng tới nay thì lại khác. Hoàng Chí Lỗi lén vào phòng phẫu thuật để xem xét, bắt gặp ánh mắt của tiểu sư muội, làm anh thầm mắng trong lòng : Đàm Khắc Lâm này thật sự tính toán mà, khi tiểu học muội sắp rời khoa thì dùng chiêu này.
Đây có chỗ nào là để cho tiểu học muội của anh làm phẫu thuật chính chứ, là muốn để cho tiểu học muội của anh thán phục sự trâu bò của khoa ngoại tổng quát hai, ý đồ quá rõ ràng rồi, đây là muốn lôi kéo tiểu học muội sau này sẽ ở lại khoa ngoại tổng quát hai làm việc.
Muốn làm cho tiểu học muội thiên tư thông minh của anh thán phục ai không phải là chuyện dễ dàng, cho nên, Đàm Khắc Lâm đã tính toán đến bước này.
“Anh có nói với em, em cũng không hiểu đâu.” Hoàng Chí Lỗi thở phì phì quay lưng lại, đến liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy người của khoa ngoại tổng quát hai, cầm sổ ghi chép của ca trực nội trú mà rời đi.
Anh ấy là có chuyện gì vậy? Ngô Lệ Tuyền không học y nên không biết, chỉ có thể giật mình nhìn bóng lưng người đã rời đi, chun chun mũi, vốn dĩ muốn hỏi anh có ăn khuya hay không. Mặc kệ người này, trước tiên là đi mua cháo ăn khuya cho các bác sĩ làm phẫu thuật. Có thời gian rảnh thì sẽ đem một phần qua cho anh, kẻo người bên kia phàn nàn rằng cô ấy không gửi trà đến khoa phẫu thuật thần kinh.
Nghĩ xong, Ngô Lệ Tuyền đi ra ngoài bệnh viện mua đồ ăn khuya cho các nhân viên y tế.
Ca phẫu thuật hoàn tất trở lại khu vực bệnh nhân. Các giáo sư đi nghỉ ngơi, Tôn Ngọc Ba trước khi rời đi, thay thế Đàm Khắc Lâm truyền đạt tin nhắn: "Bạn học tiểu Tạ, chúc mừng em đã vượt qua bài kiểm tra xuất khoa.”
Đúng là ca phẫu thuật cấp cứu tối nay là bài kiểm tra xuất khoa của cô.
Giáo sư Đàm đối với cô quá tốt, tự mình làm trợ lý cho cô trong bài kiểm tra. Tuy rằng trước khi phẫu thuật này bắt đầu tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, cô làm người phẫu thuật chính cũng không có ai sợ rằng sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
“Cảm ơn giáo sư Tôn, cám ơn giáo sư Đàm!” Tạ Uyển Doanh đứng dậy, cúi đầu trước giáo sư biểu đạt cảm ơn chân thành nhất.
Trong gần ba tháng học tập ở khoa ngoại tổng quát hai, giáo sư ở đây, bất kể là ai, cũng đều tận tâm tận lực để dạy cho cô, để cô học được những kiến thức cơ bản có giá trị nhất về phẫu thuật. Cảm ơn không nói nên lời biểu đạt, chỉ có thể cả đời ghi nhớ ân tình của các giáo sư.
"Em còn chưa đi, không cần lau nước mắt." Tôn Ngọc Ba khoát tay với cô, không cho phép cô bày tỏ tiếp, bởi vì cuối cùng có thể là nữ sinh y khoa lạnh lùng như cô không khóc, ngược lại là giáo sư như anh muốn khóc: "Ngày mai tiếp tục đi làm. Viết hồ sơ bệnh án xong liền trở về ngủ. ”
“Vâng, giáo sư Tôn.” Tạ Uyển Doanh đưa mắt nhìn giáo sư rời đi.
Ngồi xuống, ngồi trước máy tính trong văn phòng làm việc của bác sĩ và chuẩn bị để hoàn thành hồ sơ phẫu thuật khẩn cấp tối nay. Vừa gõ gõ trên bàn phím, tâm tình Tạ Uyển Doanh và bạn học Lý Khải An ngồi bên cạnh, vẫn đắm chìm trong ca phẫu thuật vừa rồi.
“Doanh Doanh, cậu thật lợi hại.” Lý Khải An khen ngợi cô.
Giáo sư Đàm thật sự lợi hai. Giáo sư Đàm trước đây chưa từng ở trước mặt cô làm người trợ giúp nội soi, tối nay làm như vậy giống như cầm gậy đánh trỏ chỉ giang sơn.