Chương 652: Nhạy bén nghĩ ra ý tưởng
Chương 652: Nhạy bén nghĩ ra ý tưởng
“Giai đoạn hiện tại không phù hợp kế hoạch mục tiêu với thân phận bác sĩ bệnh viện.”
“Tôi nghĩ là em ấy đã nghĩ rất nhiều, không phải nghĩ một lần là xong, mà là nghĩ làm sao giống với người khác.”
Nhìn đi nhìn đi, như tôi đã nói, đức phật này và những người của anh ta hoàn toàn không được gọi là người tốt. Triệu Điềm Vỹ ở phía sau kéo áo của Lý Khải An, che mặt nói thầm trong lòng.
Lý Khải An cúi mặt không dám ngẩng mặt các tiền bối phía trước, giống như Triệu Điểm Vỹ vô cùng lo lắng thay cho Tạ Uyển Doanh.
Chỉ có duy nhất Tạ Uyển Doanh vô cùng bình tĩnh đứng ở đó, giống như không một chút động đậy, cẩn thận lắng nghe tiền bối nói, rồi phân tích trong đầu.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của cô, Đào Trí Kiệt lại nghiêng đầu, hỏi Tổng Học Lâm ngồi ở phía sau cùng: “Hôm nay cậu đã gặp em ấy, ý kiến của cậu như thế nào?”
Đôi mắt nâu đen của Tống Học Lâm giống như con mèo nhìn tận hết thế gian, ánh sáng hờ hững lóe lên trong mắt, khàn giọng nói: “Cô ấy không phải khiêm tốn, cô ấy là tham vọng rất lớn.”
Trong lòng cậu muốn hiểu rõ, trưởng cũ của cậu sỡ dĩ không có nữ sinh nổi bật giữa đám đông giống như cô, giống như tất cả mọi người cảm nhận được, tham vọng của cô không giống như các nữ sinh bình thường.
Các nữ sinh có thể đến học y từ trước đến nay đều tương đối mềm lòng, ôm trong lòng suy nghĩ cứu sống người bị thương, dẫn đến một số thiếu hụt nhất định trong tính cách, không đủ tham vọng. Cô có nhiều tham vọng hơn, từ phương pháp cấp cứu lúc chiều của cô có thể nhìn ra được bề nổi của vấn đề. Cố gắng cạy miệng nạn nhân kia, dùng lực móc đầu lưỡi của bệnh nhân. Đây là việc mà một nữ sinh viên y bình thường có thể làm được sao? Chỉ sợ rằng nhiều sinh viên cũng không dám làm vì sợ chết, sợ lỡ như không cẩn thận cắn đứt lưỡi nạn nhân.
Phải biết rằng, có rất nhiều bác sĩ nữ lâm sàng cũng không dám mạnh mẽ như vậy, móc, dùng sức móc, móc đến cùng. Không, anh ta đã từng nhìn thấy qua ở khoa sản, bác sĩ nữ cũng không dám làm động tác như vậy lắm.
Một bác sĩ có đủ tham vọng, nhất định có một mục tiêu rất xa rộng, nhất định có một tham vọng rất mạnh mẽ. Về phần tham vọng này như thế nào, mỗi người có một cách nghĩ riêng. Anh ta rất tò mò cô là vì lý do gì mà lựa chọn chuyên ngành y, anh ta có thể chắc chắn, cô hoàn toàn không phải là vì cứu người thông thường mà đến học y như vậy quá đổi qua loa rất dễ bị ngôn luận thực tế đánh bại.
Tạ Uyển Doanh nghe xong hết những lời tiền bối nói đến đây, dường như mục tiêu của cô trong suy nghĩ của tiền bối rất to lớn, đến mức khiến người khác phải vô cùng kinh ngạc. Nhưng trên thực tế, chẳng qua cô muốn tự tay cứu sống ông ngoại của cô mà thôi. Như thế, mục tiêu này của cô lớn lắm sao?
Hoặc có thể, bởi vì đa phần các bác sĩ sẽ không lựa chọn tự mình thực hiện phẫu thuật cho người thân.
Tổng hợp lời nói của tất cả mọi người, Đào Trí Kiệt quay người ồn hòa nói với cô: “Doanh Doanh, vẫn là câu nói đó của anh, không cần khiêm tốn.”
Không hiểu lý do vì sao, sau khi bị một đám đàn anh lần lượt quăng búa, đột nhiên lại nghe câu nói giống như an ủi này của Đào Trí Kiệt, Tạ Uyển Doanh muốn bật cười. Cô nghĩ đến những lời giáo sư Nhậm lúc trước thuyết phục cô nhận chiếc điện thoại khen thưởng, khiến cho cô nhạy bén nghĩ ra một ý tưởng có thể nói với đàn anh Đào về nhiệm vụ, cô nói: “Đàn anh, có một người từng nói với em giống như câu nói này của anh.”
“Là ai? Thật sự giống như câu nói của anh sao?” Đào Trí Kiệt dường như rất tò mò.
“Giáo sư Nhậm, thầy cũng từng nói điều tương tự giống như anh. Còn có, giáo sư Nhậm nói học viện y muốn mời đàn anh đến học viện diễn thuyết.”
Sau khi nghe xong câu nói này của cô, Đào Trí Kiệt giống như là muốn dựa vào sau ghế cười một trận lớn.
Từng vị bác sĩ xung quanh đưa tay che miệng, như thể không biết là cười vì sự ngớ ngẩn của cô hay cười vì sự thông minh của cô, chủ yếu là vì ý đồ câu nói này của cô biểu lộ quá rõ ràng.