Chương 653: Bị từ chối rồi
Chương 653: Bị từ chối rồi
“Việc này anh đã nghe qua rồi.” Đào Trí Kiệt cố gắng kiềm chế ý cười trên mặt và nói, không muốn thất thố trước mặt học muội.
“Đàn anh, có thể sao?” Tạ Uyển Doanh thay giảng viên và học viện y chân thành mời.
“Anh đoán một chút, tại sao giáo sư Nhậm của em không tự mình đến nói với anh, mà lại bảo em đến nói với anh. Có phải bởi vì anh dễ nói chuyện với em hay không?” Đào Trí Kiệt cười mỉm hỏi cô.
“Có thể là vậy.” Tạ Uyển Doanh chỉ có thể trả lời theo mạch suy nghĩ của đối phương, bởi vì giáo sư Nhậm nghĩ như thế nào cô cũng không rõ lắm.
“Giáo sư Nhậm của em thật quá đáng, giao cho em nhiệm vụ khó như vậy, mà không nói cho em biết nguyên nhân.” Nụ cười trên mặt Đào Trí Kiệt bỗng nhiên chợt tắt, cau mày.
Ý của đàn anh Đào là? Tim Tạ Uyển Doanh đập thình thịch, chẳng lẽ giống như sự hoài nghi trước đó của cô, đàn anh Đào không dễ nói chuyện.
“Anh là dễ nói chuyện với em, nhưng việc này không phải là chuyện của em.” Đôi mắt cười của Đào Trí Kiệt giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô trong nháy mắt.
“Nói như vậy.” Tạ Uyển Doanh cẩn thận hỏi: “Đàn anh đối với việc đi đến trường học y giảng bài có băn khoăn gì sao?”
“Em có thể hỏi giáo sư Nhậm của em, bảo anh ta hỏi học viện y xem, lần giảng bài lần này mời giáo sư lâm sàng có những người nào. Đoán chừng không nhất định mấy với suy nghĩ của anh ta. Đây là lần đầu tiên anh ta làm nhiệm vụ này, không quá hiểu về nó.”
Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, đã hiểu được, giống như nói việc cô và giáo sư Nhậm trước đó muốn mời đàn anh Tào đến giảng bài cũng là một chuyện vô nghĩa không thể được. Học viện y không mong đợi những chuyên gia xuất sắc đến giảng bài. Nguyên nhân rất đơn giản, giảng cái gì? Đối mặt với sinh viên y, giảng quá phức tạp, ai có thể nghe hiểu được. Gà nói với vịt, phí công vô ích. Nếu muốn chuyên gia xuất sắc đến dạy kiến thức thông thường cho sinh viên y, tùy tiện chọn một giáo sư là được. Bọn họ là chuyên gia xuất sắc, không phải loại bác sĩ muốn nổi tiếng làm minh tinh. Vì vậy, học viện y chỉ có thể mời những bác sĩ muốn nâng cao danh tiếng đến giảng bài.
Có bác sĩ như vậy, lãnh đạo khoa biết rõ nhất có thể bố trí. Còn về các chuyên gia xuất sắc thời gian quý báu, không thể đi làm những chuyện lãng phí thời gian này được.
Những việc nhìn tưởng như đơn giản, nhưng lại đòi hỏi sự suy nghĩ sâu sắc. Tạ Uyển Doanh cảm thấy cần phải lấy tay gõ vào đầu mình.
“Em còn chuyện gì khác nói với anh không?” Đào Trí Kiệt hỏi.
Đàn anh hỏa nhãn kim tinh, sớm đã nhìn ra được đầu mối. Bạn học ở phía sau thúc giục, Tạ Uyển Doanh tức giận nói: “Đàn anh Đào, bạn học của em.....”
“Cậu ta ở đây, vẫn luôn trốn ở đằng sau.” Nụ cười Đào Trí Kiệt tắt dần, nhìn về phía Triệu Điềm Vỹ đang khom lưng trốn tránh.
Bị ánh mắt của anh ta nhìn đến, cả người Triệu Điềm Vỹ muốn phát run.
Tạ Uyển Doanh nhìn thấy biểu cảm của đàn anh đối với cô giống như có ý kiến, thế nên nghiêm túc lắng nghe đàn anh nói như thế nào trước.
“Doanh Doanh, anh biết tối hôm nay em rất bận, có thể trong đầu đang nghĩ đến ca phẫu thuật đó. Hiện tại em nên suy nghĩ lại đi, xem cậu ta là bệnh nhân chứ không phải bạn cùng lớp, suy nghĩ rõ ràng rồi lại nói.” Đào Trí Kiệt từng câu từng chữ dịu dàng nói với tiểu học muội.
Khẩu khí câu nói này của đàn anh Đào thật sự là giọng điệu của một giáo sư tốt, sẽ không trực tiếp quát mắng người, mà chỉ ân cần dạy bảo. Chỉ là áp lực này giao cho sinh viên, chưa chắc đã nhẹ hơn so với những giáo viên nghiêm khắc.
Sau khi nghe, Tạ Uyển Doanh cảm thấy đàn anh giống như là đã hiểu lầm cô điều gì. Cô không có khả năng sau khi bị bạn học cầu xin giúp đỡ mà không phân biệt tốt xấu làm theo lời bạn học nói. Khi bạn học bị ốm, cô không có trách nhiệm khám bệnh cho bạn học, cũng không thể đánh mất phán đoán lý trí tình hình của một sinh viên y. Cô đến, là để thảo luận với đàn anh làm như thế nào với căn bệnh này của bạn học, đưa ra đóng góp.