Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 654 - Chương 654: Bạn Học Tạ Thẳng Thắn

Chương 654: Bạn học Tạ thẳng thắn
Chương 654: Bạn học Tạ thẳng thắn
Chương 654: Bạn học Tạ thẳng thắn




Trước tiên là trả lời câu hỏi của đàn anh, Tạ Uyển Doanh nói: “Lần đầu tiên em phát hiện cậu ấy xuất hiện triệu chứng bệnh vàng da là vào buổi chiều. Mặc dù lúc trước cũng thực tập cùng khoa nhưng mà không cùng nhóm nên không có gặp mặt thường xuyên, do đó nên lúc nào thì cậu ấy bắt đầu xuất hiện bệnh vàng da em cũng không rõ lắm, chính cậu ấy cũng không nhớ rõ. Đêm nay gặp lại cậu ấy, cảm thấy bệnh vàng da của cậu ấy không có nặng thêm quá nhanh. Cá nhân em nghĩ, có khả năng bệnh vàng da là do sỏi ống mật chủ ngoài gan tạo thành. Bởi vì cậu ấy giảm cân, có lẽ khi không giảm được đã dùng thuốc. Em từng hỏi cậu ấy lúc đói bụng cậu ấy có ăn khuya hay không. Cậu ấy nói không có. Em nghi ngờ cậu ấy đã có sỏi trước đó, lý do bệnh tình nặng thêm là do kiểm soát chế độ ăn uống khống chế đến độ không ăn sáng đầy đủ.”

Cho nên dù là có giảm cân cũng phải ăn sáng đầy đủ.

“Ừ.” Đào Trí Kiệt nghe cô nói xong, nghiêng đầu hỏi Tống Học Lâm đang ngồi phía sau: “Tiểu Tống, cậu cũng nghĩ là như vậy?”

“Ý kiến của em không giống với cô ấy. Em nghi ngờ cậu ấy là áp xe gan. Bệnh vàng da này của cậu ấy nhìn có vẻ nhẹ, nhưng tình trạng suy yếu của thân thể cậu ấy, hoàn toàn không phải là chuyện ngày một ngày hai.” Tống Học Lâm nói.

Một nhóm bác sĩ thảo luận hai phân tích không giống nhau của hai người họ.

“Dường như cũng có lý, làm siêu âm B đi.”

“Nếu siêu âm B cho thấy là áp xe gan, khẳng định chẩn đoán bệnh của Tiểu Tống chính xác hơn. Nếu biểu thị ống mật có sỏi, chứng minh lời cô ấy nói là đúng.”

“Mặc kệ kết quả như thế nào, chắc chắn cần phải nằm viện.”

Triệu Điềm Vĩ nghe thấy hai chữ nằm viện, vội lén lút vẫy vẫy tay với bạn học Tạ ra hiệu: cậu mau đi tranh thủ cầu xin vị Phật này giúp tôi.

Đào Trí Kiệt nhìn thấy động tác lén lút này của cậu ấy, chớp chớp mắt với Tạ Uyển Doanh: “Em cho rằng tình huống này của cậu ấy không nghiêm trọng, không cần nằm viện phải không?”

“Em chưa từng nói như thế.” Tạ Uyển Doanh kiên quyết không thừa nhận: “Em có đề nghị cho cậu ấy nằm viện kiểm tra. Nếu nằm viện sẽ có thể kiểm tra đầy đủ một chút. Về mặt khác, cậu ấy xuất hiện bệnh vàng da, chứng minh bệnh đã nghiêm trọng, nên cần mau chóng nhập viện để điều trị.”

Toàn bộ lời cô nói đều là nói thật. Lý Khải An có thể làm chứng, còn có một người khác cũng có thể làm chứng.

“Cô ấy đúng là từng kêu cậu ấy đi nằm viện.” Tống Học Lâm lên tiếng.

Hà Quang Hữu và vài người khác quay đầu nhìn về phía cậu ta: người Bắc Đô này là đang nói chuyện vì cô sao?

Không phải vì ai mà nói chuyện, sự thật là đúng như vậy. Trên mặt của Tống Học Lâm viết lên mấy chữ này. Ở cầu thang giữa, anh ta nghe thấy lời này của cô nên mới quan tâm đến tình trạng này và người bệnh này.

“Em tính làm gì với cậu ấy, định nói cái gì?” Khâu Thụy Vân chỉ vào Tạ Uyển Doanh hỏi, tin tưởng bọn họ kể cả Đào Trí Kiệt đều không nghĩ ra được lý do cô tới đây. Nhìn nét mặt của Triệu Điềm Vĩ rõ ràng không phải do tự cậu ấy yêu cầu đến đây nằm viện. Nếu Triệu Điềm Vĩ tình nguyện đến nằm viện, thì còn cần nói cái gì nữa.

“Đàn anh, cậu ấy nói là tự cậu ấy muốn đến làm kiểm tra. Trước mắt đàn anh có thể đừng nói bệnh tình của cậu ấy ra được không? Để cho cậu ấy điều chỉnh tốt tâm trạng của mình trước. Ví dụ như, muốn nói cho người nào biết, đầu tiên phải được cậu ấy đồng ý sau đó mới nói.” Tạ Uyển Doanh hiểu bạn học muốn cô đi cầu tình giùm.

Nghe câu này của cô, đầu tiên là Triệu Điềm Vĩ kéo ra biểu cảm “Má ơi”: Bạn học Tạ này cũng quá cứng đầu. Có lẽ cậu ấy đã nói như vậy, nhưng mà làm sao chỉ có một nghĩa như này. Cậu ấy không muốn nằm viện!

Đào Trí Kiệt vô tình đưa tay sờ miệng mình, chắc là đang muốn che miệng cười: từ lâu đã nghe người khác nói tiểu học muội này rất thẳng thắn, anh ta nghĩ tới nghĩ lui nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ đã hiểu rõ.

Tình trạng của bạn học này không nằm viện không được, Tạ Uyển Doanh nhất định sẽ không làm trái với nguyên tắc, nhưng mà có thông cảm cho tâm trạng của bạn học.





Bình Luận (0)
Comment