Chương 663: Được đàn anh Tào mời
Chương 663: Được đàn anh Tào mời
Thứ hai, lần đầu tiên tới khoa phẫu thuật gan mật, Tạ Uyển Doanh tới khu nội trú thật sớm, chuẩn bị bò chín tầng lầu. Mùa hè khốc liệt, leo cầu thang không hề dễ dàng, chạy lại ra càng nhiều mồ hôi. Đi đi, lại nhìn thấy phía trước là một bóng lưng quen thuộc mang theo cặp công văn.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Tào Dũng đứng trên bậc thang liền quay đầu lại, nhìn thấy cô đôi mắt lạnh lùng của anh lập tức hóa thành bọt biển.
“Đàn anh Tào, anh đến sớm vậy sao?” Tạ Uyển Doanh cho rằng dù là các tiền bối nhưng cũng sẽ không có ai tới bệnh viện vào khoảng thời gian này.
Đợi cô đi tới, Tào Dũng nhìn vào túi đồ trong tay cô hỏi: “Đây là cái gì?”
“Mang cho Triệu Điềm Vĩ. Em nghe Lý Khải An nói cậu ấy phải ở viện nên mang cho cậu ấy vài cuốn sách để xem.” Tạ Uyển Doanh nói.
Cháu đích tôn của Triệu Hoa Minh nằm ở viện một tuần lễ, việc này ai ở bệnh viện cũng biết được 7,8 phần. Tào Dũng lại không nghĩ ra, tin tức của vị bệnh nhân này.
Bệnh tình của bạn học Triệu như thế nào bác sĩ cũng không vì bọn họ là bạn học mà để lộ ra. Đàn anh Đào thật tốt mà, hứa hẹn tuân thủ luật nghiêm túc giữ thông tin về bệnh tình của bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh và các bạn học cũng không thể nói gì chuyện này.
“Em muốn đi xem sao?” Tào Dũng đi cùng cô, khoa phẫu thuật thần kinh và khoa phẫu thuật gan mật nằm ở cùng một tầng, có thể nhân dịp này cùng đi với cô xem bệnh nhân.
“Em muốn đi xem cậu ấy, nhưng lúc cậu ấy nằm viện tâm tình không được tốt lắm, không muốn cho chúng ta đi xem cậu ấy.” Tạ Uyển Doanh nói: “Do hôm nay em muốn tới khoa phẫu thuật gan mật thực tập cho nên muốn mang sách tới.”
“Được, anh hiểu.”
“Đàn anh đã biết em muốn tới khoa phẫu thuật gan mật sao?”
Anh làm sao có thể không biết chuyện của cô chứ. Tào Dũng ôn nhu cười, nhìn xuống đàn em vô tâm vô phổi này, nói: “Lúc trước đã nói, em có muốn tới nhà anh xem sách hay không? Nếu không em và đàn anh Hoàng của em cùng nhau tới nhà anh ăn một bữa cơm?”
Đúng rồi, đã nói muốn tới thư phòng của đàn anh Tào để xem sách. Hơn nữa cô đã mượn sách đến bây giờ vẫn chưa trả, Tạ Uyển Doanh nhớ lại việc này nói: “Đàn anh Tào, mấy quyển sách tiếng đức anh cho em mượn em vẫn còn đang nghiên cứu.”
“Mấy băng nhạc nghe có hay không?”
À còn có mấy băng nhạc của đàn anh Tào, Tạ Uyển Doanh đáp: “Hay lắm ạ.”
“Có phải em rất ít khi nghe không?”
Đàn anh Tào giống như biết trong đầu cô nghĩ gì, vừa nhìn đã đoán trúng, vẻ mặt của Tạ Uyển Doanh có chút lúng túng: “Đàn anh, em nên đem băng nhạc trả lại cho anh trước, em không có thời gian nghe.”
“Không sao, em cứ từ từ nghe, anh cũng rất ít khi nghe nhạc.”
“Anh rất bận rộn có phải không?”
“Không có, em mới bận.”
Bỗng nhiên Tạ Uyển Doanh không có cách nào nói tiếp, đàn anh Tào nói chuyện cũng quá nghệ thuật rồi, khiến cho đầu óc cô có chút quá tải. Tại sao đàn anh không bận lại biến thành bản thân cô bận rồi, giống như cô mới là vị đại thần bận rộn kia.
“Cho nên, muốn em bớt chút thời gian đến nhà của anh làm khách thật không dễ dàng?”
Nghe thấy câu này của đàn anh, Tạ Uyển Doanh lập tức đáp: “Đàn anh, cuối tuần này có thể.”
“Lúc đấy, hai người các em giúp anh quét dọn thư phòng một chút, anh mời em ăn cơm, như vậy được không?” Tào Dũng thân sĩ hỏi ý kiến cô.
Tạ Uyển Doanh gật đầu.
Hai người sóng vai tới khoa phẫu thuật gan mật.
Đi vào đến khu bệnh nhân, nghe thấy những y tá kia đang hưng phấn líu ra líu ríu mà nói chuyện: ‘Thêm tiền thưởng, trong tài khoản của các cô có được thêm không vậy?”
Hôm qua tôi tới ngân hàng xem thử, bệnh viện chuyển tiền lương tháng này rất cao.”
Nói đến tiến mấy người này lập tức chảy nước mắt, khổ cực cả tháng mới có thù lao, điều này lại càng vui vẻ.
“Trong bệnh viện của chúng ta, tiền thưởng so với tiền thưởng của khoa phẫu thuật gan mật cũng không hơn kém nhau là mấy nhỉ?”