Chương 664: Khoa nào là khoa vừa nghèo vừa mệt?
Chương 664: Khoa nào là khoa vừa nghèo vừa mệt?
Nhân viên y tế cùng nhân viên các ngành khác không hề giống nhau, muốn có thù lao thì phải làm việc. Cho nên. các y học sinh sau khi tốt nghiệp muốn tới khoa nào, ngoài ngành mình học ra thì cũng phải ngành khác, mỗi khoa phân đến bao nhiêu người làm việc là trọng điểm mà bên trên để ý.
Ví dụ đơn giản nhất khoa nội thần kinh, nghe có vẻ không có tiền đồ, hiệu quả và lợi ích thấp, đã bị rất nhiều sinh viên đã ra khỏi các lựa chọn của mình. Khi bệnh viện chọn sinh viên thì vô cùng kén chọn.
“Nghe nói hai khoa ở tầng chín là có tiền nhất, là nơi bệnh viện chi nhiều tiền nhất.”
Khoa giải phẫu thần kinh và khoa phẫu thuật gan mật là có tiền nhất, Tạ Uyển Doanh vô cùng muốn gặp nhân viên kết toàn của bệnh viện xem lại tiền lương.
“Khoa trực ca đêm mệt nhất mà tiền thưởng không cao các cô đoán là khoa nào?”
Một đám y tá, hỗ sĩ bị sức mạnh của tiền làm ảnh hưởng, không hề biết là có người tới.
Tạ Uyển Doanh cũng có chút hiếu kỳ, lập tức dựng lỗ tai lên nghe.
“Khoa cấp cứu, tôi biết bọn họ mệt chết nhưng tiền thì không có bao nhiêu. Bạn họ của tôi ở khoa đấy, cô ấy thường xuyên phàn nàn vừa mệt lại không có tiền.”
“Khoa cấp cứu vẫn tốt đấy, tôi nghe nói thu nhập của khoa cấp cứu vào dạng trung đấy.”
“Khoa nội thần kinh tương đối ít tiền, nhưng bọn họ không mệt gì, cũng không có nặng nhọc gì. Khoa nặng nhất nếu không phải là khoa giải phẫu thần kinh thì chính là khoa ICU đó.”
“Khoa ngoại tiền lương cũng không ít.”
“Ngoại khoa nhi cũng không phải rất ít sao?”
“Ngoại khoa nhi cũng chả có mấy bệnh nhân thì lấy đâu ra tiền.”
“Một phần tiền là một phần làm việc. Các cô nói xem, khoa mệt mỏi lại không có tiền, tôi thật không nghĩ tới khoa nào cả.”
“Cho nên nói các cô không đoán ra được mà, đó chính là khoa tim mạch.”
Trong lòng Tạ Uyển Doanh kinh ngạc: Cái gì, khoa tim mạch vừa mệt vừa không có tiền?
“Nếu nói như vậy thì khoa nội tim cũng đúng, bệnh nhân khoa đó rất nặng rất gấp, là bệnh tim mà. Thế nhưng nghe nói tiền thưởng cũng chả ra sao.”
“Làm sao so được với khoa nội soi, khoa đó phiền phức hơn nhiều.”
“Tại sao lại là khoa tim mạch? Khoa tim mạch cũng không phải rất nhiều bệnh nhân sao?”
“Người nhà của bệnh nhân khoa đó nói, mỗi lần chụp lại một lần mất tiền, không biết phải chụp bao nhiêu lần.”
Mấy năm nay khoa tim mạch đang dần nâng cấp, cung cấp thêm thiết bị, bệnh viện bỏ ra rất nhiều tiền, số tiền này chính tè tiền thưởng của khoa nội soi.
“Chúng ta chính là tương đối may mắn: một là thiết bị cũng không tốn bao nhiêu tiền, hai là chúng ta mua sớm.”
“Lúc đó bác sĩ Đào nói muốn mua sớm, trong phòng ban còn có người phản đối, về sau lại chứng minh là anh ấy đúng. Bây giờ tốt rồi, có tiền thưởng.”
“Bác sĩ Đào tới rồi à?”
“Đã tới, trong phòng làm việc, đầu tuần anh ấy đi công tác, vừa về hôm nay nên tới sớm.”
Nhắc Tào Tháo thì Táo Thào xuất hiện, Đào Trí Kiệt đi tới cửa phòng làm việc. Một đám y tá phát hiện anh ra ngoài, sau đó phát hiện có hai người đang đứng cạnh đó.
Trong lòng Tạ Uyển Doanh lộp bộp, vừa nghe đến tiền lập tức mê mẩn cũng không để ý đàn anh Tào còn ở bên cạnh.
“Bác sĩ Tào.” Các y tá khoa phẫu thuật gan mật đã nhận ra Tào Dũng, từng người hít mạnh.
Nơi này có biết bao nhiêu y tá, hộ sĩ sợ Tào Dũng chứ? Tạ Uyển Doanh đối với tình cảnh trước mặt có chút kinh ngạc. Nếu nói y tá sợ thầy Đàm thì có thể hiểu nhưng mà đàn anh Tào rất lịch sự, từ trước đến nay đều được ca ngợi.
“Hai người đi trên đường gặp nhau sao?” Hai tay Đào Trí Kiệt để trong túi áo trắng mỉm cười, ánh mắt dò xét bọn họ.
“Đúng vậy, gặp ở cầu thang, đàn anh Tào muốn đến xem bạn học của em.” Tạ Uyển Doanh sảng khoái trả lời vấn đề của đàn anh