Cho dù là bác sĩ nam, xử lý vị trí này dưới tình huống không có công cụ hỗ trợ cũng phải dùng gần như tất cả khí lực, sức cùng lực kiệt cũng không nhất định có thể cầm máu.
Chu Hội Thương anh chưa từng thấy qua có nữ bác sĩ nào có thể thành công ở chỗ này, chỉ dựa vào một mình mình rồi dùng băng gạc có thể ngăn chặn động mạch đùi mất máu.
Đương nhiên, sau khi buộc chặt băng gạc cuối, cả người Tạ Uyển Doanh cũng đã đẫm mồ hôi.
Nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, lúc bọn họ chạy tới, vị trí chảy máu của ông lão ít nhất đã được băng kín lại, ông lão từ quỷ môn quan được cô dùng sức một mình kéo trở lại.
Sinh viên năm nhất, tiểu học muội mới vào trường, một người lại làm được chuyện mà đại bộ phận bác sĩ lâm sàng có thể đều không làm được.
Chu Hội Thương tin tưởng lúc này hai người bạn của mình ở bên cạnh cũng có sự kinh ngạc và nghi ngờ không kém.
Ông lão vốn bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, hơi mở mí mắt ra, nói ra câu đầu tiên chính là lẩm bẩm mắng người:
“Ôi, hại chết tôi, tên khốn nào đụng phải tôi…”
"Chú à chú à." Chu Hội Thương ngồi xổm xuống nói chuyện với ông cụ, cổ vũ khích lệ bệnh nhân, một bên nhịn không được lại nhìn Tạ Uyển Doanh dùng phương pháp buộc băng bó gì.
Lúc này Tào Dũng cũng giống như hắn, phục hồi tinh thần, kiểm tra vị trí cầm máu mà cô xử lý.
Thấy hai bó băng gạc được cuốn chồng lên nhau trên miếng gạc, băng chuẩn xác vào điểm cầm máu động mạch đùi bên trái, không có băng đàn hồi, chỉ có thể dùng băng thông thường, lúc này không cần nói nhiều về khí lực người thực hiện cần dùng, phải dùng gấp mấy lần lực bình thường, mới có thể đủ lực để cầm máu thành công.
Ngón tay duỗi qua, sờ sờ đầu vải băng, rất chắc chắn, vững như bàn thạch.
Nhậm Sùng Đạt cùng Chu Hội Thương theo đó tiến lại gần cúi đầu nhìn một cái, ba người tiếp tục trao đổi với nhau.
Không chỉ như vậy, nhóm Tào Dũng đã nhìn ra, các khớp xương như khớp hông được người nào đó lợi dụng rất tốt, tạo thành áp lực lớn hơn để thuận tiện cầm máu.
Trong điều kiện hiện hạn chế, nhanh chóng đánh giá tình trạng của người bị thương và vị trí giải phẫu khớp xương khác nhau, sử dụng tất cả các điều kiện tốt nhất để lập ra phương án cầm máu tối ưu và thực hiện thành công sơ cứu tại chỗ.
Loại phản ứng lâm sàng này, các bác sĩ lâm sàng bình thường không nhất thiết là có thể làm được, bác sĩ phẫu thuật hoặc bác sĩ cấp cứu được đào tạo tốt mới có thể có biểu hiện xuất sắc như vậy.
Trong giây lát, Chu Hội Thương nhanh chóng lầm tưởng bạn học cũ Nhậm Sùng Đạt có phải là tự mình dẫn học sinh đến phòng giải phẫu làm hướng dẫn hay không. Suy nghĩ lại đó là hoàn toàn không có khả năng. Tân sinh viên này nhập học còn chưa tới một tuần đâu.
Lại nhìn Tào soái ca, giống như biểu hiện kỳ lạ đêm nay, lại ngẩng đầu nhìn cô gái nào đó, linh hồn như đang đi du lịch.
Bên này sau khi buộc xong nút thắt cuối cùng, Tạ Uyển Doanh cố gắng nhịn xuống sự run rẩy khắp cơ thể. Vừa rồi cô thật sự là dùng hết khí lực đi cầm máu, chỉ sợ buông lỏng một chút ông lão sẽ mất mạng.
Cho dù có ký ức kiếp trước, nhưng cũng vẫn phải hao tổn thể lực của chính cô. Cũng may cuối cùng kịp thời cầm máu động mạch đùi.
Hai đầu gối đã sớm mềm nhũn, lảo đảo một cái, cô lùi về phía sau một bước muốn ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.
Lúc này một bàn tay lẹ mắt nhanh tay nắm lấy cánh tay cô, cẩn thận nắm chặt lấy cô, tránh cho cô không cẩn thận trực tiếp ngã ngồi trên nền đất.
Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Tào soái ca, ý thức được cứu binh tới, vội vàng nói: “Gọi điện thoại cho khoa cấp cứu bệnh viện nhanh một chút. Hai người bị thương, một người phán đoán sơ bộ là gãy xương đùi cộng với tổn thương động mạch đùi, một người có thể là chấn thương sọ não, ý thức không rõ ràng, không cần thiết kiểm tra sơ bộ nữa...”