Nói xong lời này, Tạ Uyển Doanh vừa thở dốc lấy lại sức, trong lòng lại có chút thấp thỏm không biết mình xử lý như thế nào, bác sĩ nhìn sẽ nhận xét ra sao. Trước khi trọng sinh, cô cũng không phải là một bác sĩ lâm sàng.
Không nghĩ rằng, người đối diện nói: “Được rồi, chúng tôi đã biết, em đã làm rất tốt, tiếp theo để chúng tôi xử lý.”
Giọng điệu nói chuyện này là coi cô như đồng nghiệp bình thường? Tạ Uyển Doanh ngẩn người. Mắt thấy trong bóng đêm đen kịt, hai lúm đồng tiền nhỏ trên khóe miệng của vị bác sĩ điển trai này như đang khen ngợi cô vậy.
Những người xung quanh khác nghe xong lời của Tào soái ca cũng kinh hãi.
Bởi vì Tào soái ca mà lại khen người.
Chương Tiểu Huệ và hai cô gái khác trong đầu đang xoay chuyển ấn tượng của Tào Soái Ca: Anh dường như từ trước tới giờ không bao giờ khen người khác.
Đừng tưởng rằng Tào Dũng ngày thường có thể cùng học sinh nói chuyện vui vẻ, tưởng như là một người rất dễ nói chuyện. Không không không, Tào soái ca nổi tiếng nghiêm khắc về mặt lâm sàng, người nghiêm khắc nhất trong số các giáo viên trẻ. Nghe nói trong điểm số của Tào soái ca, học sinh có thể đạt được tám mươi điểm trở lên tuyệt đối tương đương với trong tay các giáo viên khác lấy được chín mươi chín điểm.
Trong tay Tào soái ca căn bản không có học sinh đạt được hơn tám mươi điểm. Tào soái ca khen học trò như vậy càng chưa từng có.
Trực tiếp khen sinh viên làm rất tốt như vậy. Trong bài đánh giá của giáo viên lâm sàng về sinh viên, có câu nói như vậy chắc chắn được giáo viên công nhận là một bác sĩ.
Cô ta là ai? Lại có thể giành được sự tán thành của Tào soái ca? Tầm mắt Chương Tiểu Huệ và hai nữ sinh nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Uyển Doanh.
“Lấy mấy bình nước tới đây.” Tào Dũng quay đầu phân phó phục vụ cửa hàng đang đứng hóng chuyện ở phía sau.
Anh chàng chạy nhanh trở lại cửa hàng để lấy nước khoáng.
Mặt khác, bị lời nói của Tạ Uyển Doanh nhắc nhở, Nhậm Sùng Đạt nhìn chằm chằm lớp trưởng lớp mình đang gọi điện thoại cho khoa cấp cứu.
Nhạc Văn Đồng cầm điện thoại di động tay run rẩy, tự cảm thấy xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
Thật ra Nhậm Sùng Đạt cũng không có ý định mắng lớp trưởng mà mình chọn ra. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, biểu hiện của Tạ Uyển Doanh thuộc loại đặc biệt khác người trong số học sinh mới, chỉ có biểu hiện của Nhạc Văn Đồng mới gọi là biểu hiện bình thường của học sinh mới.
Không hiểu sơ cứu chấn thương, đương nhiên là không nên tùy tiện xử lý cho người bị thương. Hành động của Nhạc Văn Đồng là chính xác, anh chỉ là không nghĩ tới một Tạ Uyển Doanh lại có thể làm được việc cầm máu chuyên nghiệp.
Hẳn là tất cả mọi người không ai nghĩ đến một nữ sinh năm nhất có thể làm được điều đó.
Trong nhà có bố mẹ người thân nào làm bác sĩ giỏi cũng không có tác dụng, chuyện này cần luyện tập lâm sàng mới có thể làm được. Chả trách đến Tào soái ca đều trực tiếp khen ngợi.
Nhậm Sùng Đạt gãi gãi đầu.
Bỗng nhiên, ở chỗ cánh cổng sắt tối đen như mực phát ra tiếng cọt kẹt, một người đàn ông nhỏ bé bước vào.
Nghe thấy tiếng động, Nhạc Văn Đồng đang gọi điện thoại quay đầu lại nhìn, phát hiện là bác sĩ Trương mua thuốc mà bọn họ từng gặp trước đó.
“Trời, sao người em ấy lại be bét máu vậy?” Bác sĩ Trương đi vài bước nhìn thấy Tạ Uyển Doanh, sợ tới mức thất thanh kêu lên, giống phản ứng của bọn Chương Tiểu Huệ, tựa như nhìn thấy quỷ vậy.
“Ông là ai?” Nhậm Sùng Đạt mất hứng, cảm giác người này coi học trò của anh giống như đã làm chuyện xấu gì đó, rõ ràng học trò của anh là đang làm chuyện tốt.
Bác sĩ Trương trấn định lại nhìn một vòng, tựa như nhận ra được đây là tình huống gì, hỏi Nhậm Sùng Đạt: “Em ấy là học trò của cậu?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Nhâm Sùng Đạt nghĩ đối phương có phải muốn khen ngợi học trò của mình hay không.
“Vừa vặn, lúc trước tôi ở cửa hàng nhỏ gặp được bọn họ.” Bác sĩ Trương lại chỉ Nhạc Văn Đồng đang đứng: “Tôi đã nói với hai người bọn họ. Nói sinh viên năm nhất mới vào trường y đừng tự cho là đúng, mua kìm phẫu thuật gì đó luyện tập, thật cho rằng mình có thể lên bàn phẫu thuật làm phẫu thuật sao. Lần này tốt rồi, chính mình lại bị thương trước…”