Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 675 - Chương 675: Con Trai Nên Chủ Động Chút

Chương 675: Con trai nên chủ động chút
Chương 675: Con trai nên chủ động chút
Chương 675: Con trai nên chủ động chút




Thông thường con gái bao gồm cả bác sĩ nữ, đối mặt với các công việc thể lực đa phần đều có chút bất lợi, có con trai ở đó thì đều hi vọng con trai sẽ giúp đỡ một chút hoặc là làm giúp toàn bộ.

Vì lý do này, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để cầm giúp cô, không nghĩ đến là cô đã cầm đi mất mà không nói câu nào. Đợi chút, có gì đó không đúng lắm? Một sự tỉnh ngộ đột nhiên xẹt qua, cậu ấy không còn giống một chú mèo đi chậm rì rì nữa, mà là vội vàng chạy lại.

Không sai, về đến chỗ các giáo sư, toàn bộ giáo sư đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ đại lực sĩ.

“Đây…” Khưu Thụy Vân hỏi Tống Học Lâm đang vội vàng chạy lại từ phía sau.

Trong đôi mắt thờ ơ của Tống Học Lâm có một chút khẩn trương, vì chuyện này vội vàng giải thích cậu thật sự chưa từng có, khiến cho lời nói ra từ trên môi cậu ấy đều không hoàn toàn là lời mà bản thân tự tin muốn nói: “Em muốn giúp cô ấy cầm lấy, nhưng cô ấy đã chạy mất, hình như cô ấy không nhìn thấy em.”

Khi nói câu cô ấy không nhìn thấy em sau cùng đó, trên khuôn mặt tao nhã của Tống Học Lâm có chút cứng đờ.

“Đưa cậu ấy cầm cho.” Khưu Thụy Vân nói với Tạ Uyển Doanh, cậu ấy vốn có ý định là để con trai đi lấy, hơn 10 cuốn sổ bệnh án cũng nặng đấy.

“Không cần, không nặng ạ.” Tạ Uyển Doanh nói.

Không sao cả, lúc thực tập ở khoa ngoại thần kinh đều là một người đi lấy, lúc ở khoa ngoại tổng hợp 2 không có sinh viên khác cô cũng tự mình đi lấy, đã quen rồi.

“Người của khoa ngoại tổng hợp 2 thật đúng là toàn người lạnh nhạt có tiếng.” Khưu Thụy Vân lẩm nhẩm trong miệng, không thể tưởng tượng một cô gái có thể cầm nhiều bệnh án như vậy mà chạy, đổi qua là nam có khi còn làm chưa được.

“Em ấy muốn cầm thì để em ấy cầm đi.” Đào Trí Kiệt cười nói. Rõ ràng, thái độ của anh ấy và người khác hoàn toàn không giống nhau.

Những người khác ngạc nhiên với phản ứng này của anh ấy, nghĩ lời như vậy không giống phong cách trước kia của Đào Trí Kiệt.

“Nếu như cảm thấy nặng, cứ để chúng tôi cầm giúp em bất cứ lúc nào nhé.” Đào Trí Kiệt nói tiếp với đàn em, ánh mắt cười cong cong giống như ánh trăng lưỡi liềm trong bầu trời đêm, mềm mại khoan dung hết sức.

Tạ Uyển Doanh không nhịn được khóe môi cong lên theo nụ cười của đàn anh Tào, giọng nói trong sáng trả lời: “Vâng, đàn anh.”

Con gái người ta không bận tâm nặng hay không cũng không thể như vậy được, bất kể mấy người Đào Trí Kiệt nghĩ thế nào, Khưu Thụy Vân chủ động lấy một nửa sổ bệnh án ném cho Tống Học Lâm, còn ném cho tài tử Bắc Đô một ánh mắt: con trai phải chủ động một chút có biết không? Sao có thể để con gái người ta nghĩ người của Bắc Đô là như vậy được? Người của Đàm Khắc Lâm anh ấy không quản được, nhưng anh ấy là người của Bắc Đô cần phải quản hậu bối của mình.

Tống Học Lâm cầm lấy bệnh án, trên môi nhẹ nhàng thở ra một hơi: thực ra không cần tiền bối nói, cậu ấy cũng muốn làm vậy, lần sau tuyệt đối không đi sau cô nữa. Lần này là mười mấy cuốn sổ bệnh án, lần sau nếu như là một cái thùng to mà để cô một mình mang đi, đoán là cậu sẽ bị tất cả đàn ông phỉ nhổ mất.

Một chút việc nhỏ này không ảnh hưởng đến công việc, tiếp tục đi kiểm tra phòng bệnh, lúc vào khu ICU nhỏ, đầu tiên phải làm tốt bảo hộ mặc quần áo cách ly và khử trùng. Bệnh án của bệnh nhân được mở ra, chủ yếu là Đào Trí Kiệt vừa quay lại cần hỏi thăm, nghe lại báo cáo của bác sĩ phụ trách. Một bên hỏi, một bên ý cười trong mắt anh ấy chốc chốc có chút ngưng lại mà trở nên nghiêm túc, đoán là đang suy nghĩ vấn đề quan trọng. Những lúc khác, biểu cảm của anh ấy luôn có khuynh hướng nhẹ nhàng, thoải mái.

Phong cách của đàn anh Đào và giáo sư Đàm rõ ràng là rất khác nhau. Đàn anh Đào tràn đầy cảm giác thân thiết, đối với bệnh nhân mà nói có sự tương tác rất lớn. Giáo sư Đàm thì khá nghiêm túc, khiến bệnh nhân không dám lộn xộn. Tạ Uyển Doanh cảm thấy cần phải học hỏi đó là, đàn anh Đào làm thế nào dùng kiểu này giống như là không có lực tương tác ràng buộc mà lại có thể xuất sắc quản lý bệnh rất tốt, trong ấn tượng của sinh viên thực tập điều này có vẻ như không có cách nào để đạt được mục tiêu.





Bình Luận (0)
Comment