Chương 699: Lo sợ lần ra quân bất lợi
Chương 699: Lo sợ lần ra quân bất lợi
“Không phải sau đó đã nói, để cho các anh tự mình thuê xe đi sao?” Tài xế vừa trở về liền bất đắc dĩ nói.
Phòng thảo luận có giờ nghỉ giải lao. Khâu Thụy Vân tranh thủ thời gian gọi điện thoại hỏi rõ ràng.
Vừa xuất phát đã bắt đầu xảy ra sự cố? Ra quân bất lợi, không khỏi khiến lòng người hoang mang.
“Không sao đâu.” Khâu Thụy Vân tìm cách trấn an nói: “Chúng ta hộ tống khí quan trên đường đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên mới cần bác sĩ tự mình mang đi.”
Không bao lâu, trải qua việc chỉnh đốn các phòng trong bệnh viện, tài xế vội về vị trí cũ.
Tài xế ngoan ngoãn về lại phòng điều khiển trong xe cứu thương.
Khâu Thụy Vân và Tạ Uyển Doanh nhảy lên xe cứu thương.
Ở cửa ra vào phòng cấp cứu có một bóng người hớt hải chạy tới, đứng trên bậc thang hét lớn về phía xe cứu thương: “Tiểu học muội!”
Tạ Uyển Doanh quay đầu lại trông qua.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hoàng Chí Lỗi đeo mắt kính, theo thói quen cầm bản ghi chép viện tổng trong tay, nghiêm túc nhìn thấy cô. Dĩ nhiên, một cơn gió nhanh vụt ngang qua cuối cùng bắt gặp bóng lưng cô rồi quay đi.
Tạ Uyển Doanh ngoảnh đầu nhìn đàn anh Hoàng không rõ có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Hoàng Chí Lỗi không nhìn cô mà là nhìn Khâu Thụy Vân.
Thò tay kéo cửa xe phía sau mái hiên của xe cứu thương, Khâu Thụy Vân đối mặt với ánh mắt của Hoàng Chí Lỗi, lông mi nhíu lại một cái, như là đang nói: Cậu không cần tỏ vẻ, tôi biết cậu đang muốn nói cái gì nên đừng nhảm nhí.
Phanh, cửa xe đóng lại.
Hoàng Chí Lỗi chỉ trỏ đưa mắt nhìn theo xe cứu thương mà kêu a a trước cửa phòng cấp cứu bệnh viện, lập tức cúi đầu gấp gáp nhắn tin cho đàn anh Tào, báo cho anh biết mọi việc. Trong lòng suy nghĩ, buổi chiều tiểu học muội rõ ràng có thể nói cho anh biết đêm nay muốn đi đâu, tiểu sư muội không nói nên cho rằng không phải chuyện gì lớn, mà không biết đàn anh Tào có lẽ sẽ lo cho cô.
Tạ Uyển Doanh ngồi trên xe cứu thương, nhớ lại khoảnh khắc thoáng nhìn vừa rồi của đàn anh Hoàng, làm cô nhớ tới đàn anh Tào. Nếu như đàn anh Tào biết cô đi thực hiện nhiệm vụ như vậy, nhất định sẽ cổ vũ cô kêu cô cố gắng lên.
Đàn anh Tào đích thực đã gửi tin nhắn đến, Tạ Uyển Doanh thừa cơ hội tiền bối bên cạnh không chú ý liền liếc mắt mở tin nhắn ra xem.
Tào Dũng khẩn cấp viết cho cô: Có việc gọi điện thoại!
Xem ra đàn anh Tào không phải cực kỳ tin tưởng cô, Tạ Uyển Doanh phản hồi tin nhắn cho đàn anh: Yên tâm!
Tào Dũng nhận được hai chữ này của cô: Tiểu học muội…dĩ nhiên tin tưởng gắng sức đối với nhiệm vụ mới.
Có thể nói rằng, cô là người mới. Trước kia chưa từng làm qua nhiệm vụ, hiện tại đoán chừng hai mắt sáng lên.
Tào Dũng nhìn tin nhắn của cô, đột nhiên không nhịn được bật cười, trong lòng nổi lên vài phần lo âu. Anh biết nhiệm vụ đối với bác sĩ chắc chắn có tính mạo hiểm. Hàng năm nhân viên ý tế ra ngoài hộ tống khí quan xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất luận trong nước hay ngoài nước đều đưa tin. Cái chết, tàn tật đều có đủ.
Nghĩ tới đây, Tào Dũng cau mày.
Đương nhiên, anh biết rõ đây là công việc quan trọng của cô, anh không thể ngăn cản.
Khoảng cách từ Quốc Hiệp đến sân bay, tính toán đường xe đi lên đó vào ngày bình thường sẽ cần nửa giờ. Nếu có còi cảnh sát mở đường cho xe cứu thương, có thể tiết kiệm chút thời gian, ước tính mất từ 50-60 phút. Cho nên đàn anh Đào mới nói xe cứu thương do bệnh viện điều phối chở bọn họ có thể tiết kiệm thời gian.
Trên đường, Khâu Thụy Vân gọi điện thoại cho người cùng phòng nói: “Khi chúng tôi trở về, chuẩn bị sẵn sàng xe cứu thương ở cửa ra vào sân bay chờ chúng tôi. Đừng để như đêm nay. Đêm nay không nghĩ thời gian gấp gáp, ngày mai chúng tôi về sẽ không giống trước nữa.”
“Được.” Hà Quang Hữu đồng ý với anh ta: “Ngày mai lúc các anh xuất phát cứ gọi điện cho tôi, tôi tự mình giám sát xe cứu thương ra sân bay.”