Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 700 - Chương 700: Trên Đường Thật Sự Rất Ít Vội

Chương 700: Trên đường thật sự rất ít vội
Chương 700: Trên đường thật sự rất ít vội
Chương 700: Trên đường thật sự rất ít vội




Cúp điện thoại, Khâu Thụy Vân mang giấy chứng nhận vé mau bay ra kiểm tra lại một lần, đưa một tờ vé máy bay cho Tạ Uyển Doanh cất giữ, hỏi đi hỏi lại cô: “Có ngồi qua máy bay chưa? Biết đăng ký thế nào không?”

“Dạ có.” Trước khi cô trong trọng sinh đã từng ngồi qua.

“Đến sân bay, tôi sẽ đi trước tìm nhân viên công tác nhờ trợ giúp, như vậy chúng ta có thể đi khoang đặc biệt, miễn được những chuyện xảy ra ngoài ý muốn giữa đường.” Khâu Thụy Vân nói cho cô biết: “Giáo sư Đào có người quen làm ở sân bay, có lẽ đã gọi điện thông báo rồi.”

Đàn anh Đào làm việc vô cùng cẩn thận, toàn bộ mọi việc sớm đã cho người xử lý xong xuôi, kêu người nào đi theo anh đều rất yên tâm. Chả trách đàn anh Đào bị người ta gọi Phật. Tạ Uyển Doanh đã có thêm một tầng nhận thức về ngoại hiệu của đàn anh Đào.

“Đúng rồi.” Khâu Thụy Vân không phủ nhận điểm tốt của Đào Trí Kiệt, cũng rất thích làm việc cùng Đào Trí Kiệt, nói: “Giáo sư Đào thích có nhiều người. Nhưng tuyệt đối không phải ai cũng có thể theo giáo sư Đào.” Bản chất khoa ngoại gan mật chính là phòng khoa ngoại ít giữ lại sinh viên y trong cả viện, nhân tài chen lấn nhiều quá, căn bản không thiếu người. Có thể được Đào Trí Kiệt giữ lại nơi này. Như Khâu Thụy Vân, đến từ Bắc Đô, suýt soát được giữ lại với nhiều sinh viên xuất sắc cùng khóa ở Quốc Hiệp.

Tạ Uyển Doanh bỗng dưng nhận ra, nguyên lai bác sĩ Khâu và giáo sư Tôn là sinh viên cùng khóa.

“Lúc trước Tôn Ngọc Ba nghĩ đến khoa ngoại gan mật, nhưng tôi đến xong rồi mất chỗ.” Khâu Thụy Vân nói đến sóng gió phân tranh hạng nhất của chính mình năm đó để có được con đường rộng mở: ‘Tôi biết, cậu ta muốn ở lại ngoại gan mật, bởi vì cậu ấy sợ Đàm Khắc Lâm.”

Nhưng mà sau này giáo sư Tôn không phải nhìn thấy đàn anh Đào cũng hơi sợ sệt sao? Tạ Uyển Doanh nhớ lại tình cảnh gặp mặt của giáo sư Tôn và đàn anh Đào ở khoa ngoại tổng hợp 2 lúc trước.

“Nói nhảm, lúc giáo sư Đàm phỏng vấn cậu ta liền loại. Em nói sau đó cậu ấy có thể không sợ anh ta sao?”

Tạ Uyển Doanh ngây ngốc, sao không nghĩ tới chuyện giáo sư Tôn lại từng có một đoạn thời gian như vậy.

“Dịp đó khoa ngoại tổng hợp 2 đúng lúc thiếu người, Đàm Khắc Lâm cũng muốn tìm sinh viên ở trường học cũ chúng tôi mới tuyển cậu ấy đến. Khuyết điểm của cậu ta hiện rõ ràng.” Khâu Thụy Vân nói: “Lúc em ở chung với cậu ta cũng không thể không phát giác được.”

Giáo sư Tôn thường khẩn trương quá mức.

Có điều nếu như giáo sư Tôn hoàn toàn không có ưu điểm, làm sao lại được giáo sư Đàm tuyển chọn vào.

“Nếu như cậu ta không khẩn trương, kỹ thuật sẽ rất tốt.” Khâu Thụy Vân thừa nhận Tôn Ngọc Ba có ưu điểm tự nhiên, đầu óc linh hoạt học hỏi rất nhanh, vấn đề ở chỗ: “Cho dù kỹ thuật của cậu ta tốt cũng không tốt bằng tôi.”

Thành tích học y loại giỏi, học bá nhiều, kiêu căng cũng nhiều. Toàn bộ nam sinh ở lớp cô đều như vậy. Đương nhiên tiền bối Khâu không phải kiêu, là yêu hay nói giỡn để đánh tan không khí gấp rút trên đường, Tạ Uyển Doanh có thể nghe ra.

Nói thật, ngực vẫn đang nhảy thình thịch, sợ trễ thì giờ.

Xe cứu thương đã đến cổng lớn sân bay.

Bọn họ biết phải ngồi chuyến bay vừa đáp xuống nhanh nhất, cần đăng ký các loại thủ tục.

Khâu Thụy Vân đưa cô đi tìm nhân viên công tác xác định danh tính, tiếp theo hai người họ đi tới phòng chờ khách quý trong máy bay ngồi vào bên trọng, tránh để khí quan cấy ghép trong hòm đụng phải người khác, chuyện này đặc biệt chú ý.

Kiên nhẫn chờ đợi, Khâu Thụy Vân và Tạ Uyển Doanh thỉnh thoảng giơ cổ tay nhìn đồng hồ, xem chung.

Trước khi chưa đem được lá gan nguyên vẹn trở về phòng phẫu thuật bệnh viện, hai người họ đừng nghĩ có thể yên tâm một giây đồng hồ nào.

Đã đến giờ, nhân viên công tác ở sân bay tới thông báo bọn họ có thể đăng ký sớm.

Hai người hộ tống hòm cấy ghép đi vào máy bay. Ngay sau đó là thời gian bay dài đến năm cái nửa giờ. Trên máy bay đã là ban đêm, nhưng hai người không dám ngủ say, bốn mắt thay phiên nhìn chằm chằm cái hòm.

Ra sức đạt được mục đích, đã tới rạng sáng sáu giờ.





Bình Luận (0)
Comment