Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 701 - Chương 701: Một Bước Cũng Không Thể Sai

Chương 701: Một bước cũng không thể sai
Chương 701: Một bước cũng không thể sai
Chương 701: Một bước cũng không thể sai




Hai người vội vàng đi ra khỏi sân bay, không có xe tới tiếp, gọi xe taxi ở sân bay đưa lá gan nguyên vẹn về bệnh viện trước.

Trên đường càng tốn nhiều thời gian hơn, muốn tính toán đường thuận lợi, thì tính thời gian đi vòng qua sân bay là nhanh nhất.

Sân bay bình thường được xây dựng ở ngoại ô thành phố, không có bất ngờ xảy đến, dưới tình huống giao thông không tắc nghẽn, từ sân bay đến bệnh viện đối phương cần ngồi xe một giờ. Coi xong, Khâu Thụy Vân nhíu chặt lông mày tới khó chịu.

Thời gian cho bọn họ thật sự quá eo hẹp.

“Bác sĩ Khâu, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, em chạy ra cửa gọi xe trước.” Tạ Uyển Doanh đưa ra đề nghị cho tiền bối.

“Được.” Khâu Thụy Vân quyết định nghe theo ý kiến của cô.

Chín giờ, lấy khi quan được cung cấp bắt đầu phẫu thuật. Bác sĩ ở bệnh viện đã tới đông đủ để lấy khí quản được cung cấp ra, nguyên một đám đứng ngoài chờ đợi. Đợi đến lúc ai có thể vào liền đi vào.

Bầu không khí này khác hẳn với phẫu thuật nơi khác. Bệnh nhân làm phẫu thuật bên trong nhất định đã chết, đồng thời khả năng dùng nội tạng người khác kéo dài tính mạng của mình. Bác sĩ cũng là người, nghĩ đến vấn đề này tâm trạng không thể nào không trầm trọng, nội tâm đau nhói.

Bám sát tốt thời gian dự định trước đó, đại khái trên dưới mười giờ, lá gan nguyên vẹn tới chỗ bọn họ. Khâu Thụy Vân đưa Tạ Uyển Doanh đi vào phẫu thuật. Bước đầu tiên, tận mắt xác định lá gan được cung cấp có thể dùng cho bệnh nhân của bệnh viện họ hay không.

Hai người đến gần nhìn gan bên trong khu vực phẫu thuật, Khâu Thụy Vân quét mắt một vòng: Chà…, nội tạng được cung cấp này có phải lá gan không nhiễm mỡ không?

Bác sĩ phẫu thuật dường như nghe được nghi vấn trong lòng anh ta, nói với anh ta: “Các cậu tranh thủ thời gian quyết định một lần, có dùng được hay không? Đừng quan tâm đám bọn họ sẽ thông báo cho bệnh viện khác.”

“Chờ tôi một phút.” Khâu Thụy Vân nhanh chóng đáp, đi khỏi phòng phẫu thuật gọi điện thoại về phòng xác định kết quả lần nữa.

Trong phòng, Hà Quang Hữu phụ trách giữ liên lạc với bọn họ, bọn họ lập tức nói nhanh như dòng điện, nghe xong báo cáo nói: “Lá gan nhiễm mỡ, lúc trước có nói qua trường hợp này, không sai đâu.”

“Hình như không phải lá gan nhiễm ít mỡ.” Khâu Thụy Vân phóng tầm mắt quan sát kỹ tình huống cùng tin tức bàn luận lúc trước, nói: “Không biết xảy ra chuyện gì, tôi dự đoán thể tích lá gan này lớn hơn nhiều so với thông tin trước kia chúng ta nhận được.”

“Không sao đâu, lấy về trước.” Hà Quang Hữu nói: “Không cầm về sẽ bị người khác cầm.”

Lá gan nguyên vẹn rất hiếm, có thể cầm một cái là một cái, cầm về còn có biện pháp. Nếu như không có lá gan nguyên vẹn, tương đồng với việc bác sĩ không có bột giặt đồ. Có lá gan nguyên vẹn, thiếu chút cũng không sao, bác sĩ sẽ động não.

Nhận được chỉ thị, Khâu Thụy Vân vòng tay lại, khẳng định: “Vâng.”

Đúng, người ta muốn đem cắt lá gan ra. Hòm chứa khí quan cấy ghép mở ra.

Chứng kiến việc này Tạ Uyển Doanh không nhìn tiếp, tranh thủ thời gian chạy ra phòng phẫu thuật, thay xong quần áo liền dốc sức liều mạng chạy đến cửa ra vào thuê xe.

Cũng may xe taxi ở cửa bệnh viện không khó gọi, vấn đề là người thuê xe cũng nhiều. Tạ Uyển Doanh tránh né đám người thuê xe ở cửa. Đa số những người này đều là người nhiều bệnh không thể đi đường và người nhà hoặc đồng nghiệp bệnh nhân. Với tư cách bác sĩ cô không muốn tranh giành xe với bệnh nhân.

Khoảng cách từ cửa ra vào có chỗ đứng đấy.

Đã qua năm phút, thấy một chiếc taxi chạy tới, Tạ Uyển Doanh vội vàng giơ tay ngăn xe dừng, cúi người nói với phụ xe qua cửa sổ: “Phiền phụ xe…, tôi có mang theo đồ vật cá nhân rất quan trọng bên người, chúng tôi cần đến sân bay gấp.”





Bình Luận (0)
Comment