Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 70 - Chương 70 - Khen Thưởng (1)

Chương 70 - Khen thưởng (1)
Chương 70 - Khen thưởng (1)

Cầm máu kịp thời là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Ông cụ không hiểu gì về thuật ngữ chuyên ngành, nhưng hiểu được cái gì gọi là mạng lớn, lúc nằm trên băng ca cứu thương, mới đưa mắt nhìn xung quanh hỏi: “Là ai đã cứu tôi vậy?”

Là người bình thường không cần biết đúng sai, chỉ cần nhớ được ân nhân cứu mạng mình là ai thôi.

Chuyện đến lúc này, bác sĩ Trương nhân lúc Nhậm Sùng Đạt bọn họ phân tâm, thì lẻn rời đi.

“Ông cụ ơi, trước tiên đến bệnh viện đã rồi nói sau nhé.” Bác sĩ khoa cấp cứu sau khi trấn an ông cụ xong, thì đi kiểm tra chú đang ngất xỉu trên mặt đất, hỏi Tào Dũng: “Là tổn thương não, anh làm phẫu thật cho ông ấy sao?”

“Hôm nay khoa ngoại não không phải tôi trực ban.” Tào Dũng trả lời.

Công việc của người khác Tào soái ca anh không thể nào tranh được. Cả hai người bị thương đều được khoa cấp cứu đưa đi rồi. Tào Dũng chăm sóc đồng nghiệp, lấy chai nước suối mở nắp đưa cho Tạ Uyển Doanh rửa sạch máu dính trên hai tay, để tránh hù họa đến người đi đường.

Bàn tay tinh tế ấm áp của bác sĩ khoa ngoại Tào soái ca, bây giờ lại cẩn thận tưới nước lên tay của người nào đó.

Bộ dạng đó của soái ca Tào dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng thật làm cho người ta bị cuốn hút.

Chương Tiểu Huệ cùng hai nữ sinh khác nhìn mà tim đập thình thịch.

“Cảm ơn thầy ạ.” Tạ Uyển Doanh thật lòng cảm ơn.

Tào Dũng vứt đi chai nước rỗng, lấy khăn tay từ trong túi quần ra đưa cho cô: “Lau mặt đi này.”

Trên mặt cô cũng dính máu rồi? Tạ Uyển Doanh nhận lấy khăn mặt từ anh rồi tự lau mặt mình.

“Còn nữa, gọi là đàn anh.” Tào Dũng nói với cô.

Chương Tiểu Huệ và hai nữ sinh kia cảm thấy trong lòng như bị đánh một cái, vừa rồi 3 người bọn họ niềm nở gọi anh là đàn anh thì liền bị từ chối…

“Thật nhạt nhẽo!” Một nữ sinh dậm chân cằn nhằn.

Sắc mặt của Chương Tiểu Huệ âm u nặng nề, quay đầu bước đi. Hai nữ sinh còn lại nhìn thấy vậy, cũng đi theo sau cô ta, không ngừng quay đầu lại nhìn, muốn đem khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh khắc sâu trong đầu.

Gọi là thầy giáo hay đàn anh không phải là giống nhau cả sao? Đối với vấn đề này Tạ Uyển Doanh không nghĩ đến nhiều, chỉ nghĩ đến là muốn đem khăn tay mà Tào Dũng cho cô mượn để lau mặt giặt sạch sẽ trả lại cho anh.

Sức lực đã khôi phục lại khá rồi, Tạ Uyển Doanh đứng dậy đeo túi xách, cùng với ba vị giáo viên kia đi đến quán ăn, mượn bồn rửa mặt của quán ăn để rửa tay rửa mặt, cùng lúc còn mượn xà phòng để giặt sạch khăn tay của người ta nữa.

Ba người bọn Tào Dũng ngồi một bên bàn ăn cơm.

Thức ăn và cơm đều nguội rồi, nên bọn họ bảo nhân viên mang đi hâm nóng lại lần nữa.

Nhậm Sùng Đạt quắc quắc lớp trưởng đứng bên cạnh mình, dặn dò: “Đợi lát nữa cậu đưa em ấy về ký túc xá nữ đi nhé.”

“Vâng, thầy Nhậm.” Lúc trả lời, giọng nói của Nhạc Văn Đồng có chút bất lực. Cậu ta không biết tiếp theo mình có thể nói cái gì nữa, dù sao tối nay biểu hiện của cậu ta đã quá rõ ràng, làm mất mặt của thầy hướng dẫn rồi.

Nhìn ra tâm tư của lớp trưởng, Nhậm Sùng Đạt nói: “Con đường làm bác sĩ còn dài lắm.”

Bác sĩ không phải cứ nói là lúc bắt đầu thi được chín mười điểm, một trăm điểm thì sau này chắc chắn cũng sẽ giống như vậy. Con đường làm bác sĩ là dài đằng đẵng, rất vất vả, mỗi ngày đều là một kỳ thi mới, mãi mãi không có kết thúc, mãi mãi không có ai là giỏi nhất.

“Là bác sĩ ấy mà, chỉ cần mỗi lần cứu được một bệnh nhân thì coi như cậu đã thắng một lần rồi.” Chu Hội Thương nói tiếp lời của bạn học cũ.

Nhạc Văn Đồng nghe ra được hàm ý từ lời nói của hai vị thầy giáo thì càng thấy lúng túng hơn, ở việc là thực ra lần này bản thân cậu ta chỉ nghĩ đến việc phân cao thấp với Tạ Uyển Doanh mà thôi.

Làm bác sĩ giữ được tâm thái bình thản là điều quan trọng hơn bất cứ cái gì.

“Đàn anh, khăn tay đã giặt sạch rồi ạ.” Tạ Uyển Doanh đi tới, đem khăn tay đã vắt sạch muốn trả lại cho người ta: “ Đã giặt sạch rồi nhưng chưa kịp hong khô cho anh được, hay là để em mang về ký túc xá hong ngoài ban công cho khô đã ạ.”

“Được, em cứ mang về hong khô đi.”

Tạ Uyển Doanh giật mình: “À, đàn anh Tào không cần lấy khăn tay lại ngay đúng không ạ.”

Bình Luận (0)
Comment