Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 71 - Chương 71 - Khen Thưởng (2)

Chương 71 - Khen thưởng (2)
Chương 71 - Khen thưởng (2)

Có lẽ mọi người đều giống nhau không thích làm cái việc hong khô phiền phức này. Tạ Uyển Doanh cất lại khăn tay, chuẩn bị mang về sau khi hong khô sạch sẽ sẽ gói lại cẩn thận để trả lại cho người ta.

Qua một lúc, cô phát hiện ánh mắt của mấy người kia không biết vì sao lại nhìn về trên người cô cả rồi.

Dưới ánh đèn tình trạng của cô lại được càng thấy rõ ràng hơn.

Nhìn một cái, tất cả mọi người đêù nhận ra được là lúc đó cô gặp phải tình huống gì rồi.

Vết máu trên khăn đã được giặt sạch sẽ, nhưng chút máu dính trên quần áo thì có thể không được giặt sạch như thế, đoán chừng là phải vứt đi rồi.

Kết cục phải vứt bỏ đi này, chỉ cần làm qua lâm sàng là sẽ biết rõ, không thể tránh được.

Nói cho cùng nạn nhân bị xuất huyết động mạch kiểu này là thuộc kiểu xuất huyết đột ngột như suối phun nước.

“Đột nhiên mất đi một lượng máu khoảng 300, 400ml, nạn nhân có thể khôi phục tỉnh táo có nhận thức cơ bản, nhất định là nhờ cầm máu kịp thời.” Chu Hội Thương nâng mắt kính có chút bùi ngùi. Bác sĩ khoa cấp cứu nói thật không sai, ông cụ đó mệnh lớn, chứ nếu đợi ba bọn họ chạy qua đó để cứu mà nói thì chỉ cần trễ trong vài phút nữa là ông cụ có khả năng sẽ bị sốc do mất máu rồi.

Có vẻ như thái độ kì thị việc cô làm bác sĩ lúc đầu của đàn anh Chu đã thay đổi rồi. Trong lòng Tạ Uyển Doanh thấy rất vui.

Không ngờ đột nhiên lại bị hỏi đến, là một người khác xen vào lời của Chu Hội Thương hỏi cô: “Sau này cô đến khoa ngoại não của chúng tôi đi.”

Quay đầu lại thì mới biết người nói đó là Tào Dũng.

“Này cậu đây là muốn cướp người đi đúng không?” Chu Hội Thương như bừng tỉnh, lo lắng lau lau mắt kính.

Tào Dũng cười cười, lấy đũa gắp miếng thịt ba rọi bỏ vào miệng mà nhai.

Nhậm Sùng Đạt càng ngơ ngác hơn: Học sinh của anh ta mới nhập học được vài ngày đã có người muốn chọn trước rồi

sao.

“Tôi nói với cậu, cô ấy sau này nếu học tốt thì không phải cứ cậu nói giành trước thì sẽ về với cậu đâu.” Chu Hội Thương cứ lải nhải mà nói nhấn mạnh với Tào Dũng.

Nói thẳng ra là nếu như Tạ Uyển Doanh thật sự có năng lực làm việc tốt, thì mặc kệ cô ấy có phải là nữ hay không, khoa nào cũng muốn giành lấy cô ấy cả. Bao gồm cả khoa ngoại mà cô ấy mong muốn. Nói về làm lâm sàng thì phải thật sự có bản lĩnh, không phải nói là kì thị con gái, chỉ là trên thực tế con gái làm việc ở khoa ngoại có bất lợi về sức khỏe là điều không sai.

Mặc kệ anh ta nói gì, khóe miệng của Tào Dũng tràn đầy kiêu ngạo, hiển nhiên là anh ấy không thèm để ý đến lời thông báo đó rồi.

Nhân viên phục vụ từ phòng bếp đi ra, mang lên một bát mì thịt bò lớn, hơi nóng hầm hập, mùi thơm ngào ngạt, đi đến bên cạnh Tào Dũng.

Chu Hội Thương nhìn thấy vậy, hỏi Tào Dũng: “Cậu vẫn chưa ăn no sao?”

“Cái gì cơ? Đây là gọi cho em ấy mà, em ấy cứu người tốn không ít sức lực rồi, không thể ăn thêm một chút điểm tâm sao.” Nói rồi Tào Dũng tự mình nhận lấy bát mì đưa đến trước mặt Tạ Uyển Doanh, nói lớn: “Ăn đi nào.”

Những người còn lại ở đó kể cả Tạ Uyển Doanh đều thấy ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng lại kịp.

“Mau ăn đi.” Tào Dũng giống như là ra mệnh lệnh vậy, trực tiếp nhét đôi đũa gỗ vào tay cô: “Bác sĩ khoa ngoại nhất định phải thường xuyên bổ sung năng lượng, duy trì sức khỏe dồi dào mới có thể sẵn sàng trong mọi lúc để cứu người được. Buổi tối mà đói bụng cũng không ngủ được, không tốt cho sức khỏe.”

“Cảm ơn đàn anh, bao nhiêu tiền em trả lại cho anh ạ.” Đã như vậy rồi nên Tạ Uyển Doanh muốn lấy tiền trong ví để trả lại anh.

“Không cần, tôi mời em.” Tào Dũng ngăn cô lại, đồng thời nói với nhân viên phục vụ: “Cô không cần lấy tiền của cô ấy, nếu không tôi tìm cô và ông chủ của cô tính sổ đấy.”

Ai dám đắc tội Tào soái ca chứ. Nhân viên phục vụ cười gật đầu: “Vâng vâng vâng, bác sĩ Tào.”

Nhân viên phục vụ chuồn mất rồi, không thể trả tiền, Tạ Uyển Doanh sốt ruột: “Như vậy sao được ạ.”

“Sao lại không được? Đây là tiền bối lâm sàng đang chỉ đạo và khen thưởng hậu bối, những việc như vậy sau này còn nhiều lắm, em tập làm quen đi nhé.” Tào Dũng nói.

Bình Luận (0)
Comment