Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 704 - Chương 704: Giữa Sự Sống Và Cái Chết

Chương 704: Giữa sự sống và cái chết
Chương 704: Giữa sự sống và cái chết
Chương 704: Giữa sự sống và cái chết




Người tài xế áp trán vào kính cửa sổ phía trước và mắng mỏ: "Mẹ kiếp!"

Trong thời khắc sinh tử, bốn tay của các bác sĩ theo bản năng chỉ biết bảo vệ chiếc hộp. Khâu Thụy Vân chống cằm vào nắp hộp định là dùng đầu để giữ lại. Nhưng cuối cùng, bốn bàn tay và toàn thân anh ta không thể chống lại được cái đà này, và anh ta đã ngã về bên trái cùng với chiếc hộp.

Chiếc hộp lập tức văng khỏi tay của Khâu Thụy Vân.

Tạ Uyển Doanh sớm đã đề phòng từ trước, cô đã sớm dựa người mình vào bên trong cửa xe làm vách ngăn, đối mặt với hộp cấy ghép đã tách khỏi tay đàn anh, cô nhanh chóng đưa tay ra chộp lấy.

Chiếc hộp chỉ vừa rời khỏi tay tiền bối chưa đầy một giây, lập tức đã được hai bàn tay của cô ôm chặt lấy, rơi vào hai chân của cô, cuối cùng nó cũng đã được ổn định.

Bụp bụp bụp bụp, tiếng tim đập mạnh vang lên trên màng nhĩ của Tạ Uyển Doanh.

Mồ hôi tuôn ra ồ ạt trên vầng trán mịn màng của cô.

Đây tuyệt đối đang ở giữa ranh giới sự sống và cái chết. Thiếu chút nữa, sinh mệnh chờ ghép tạng đã kết thúc.

Tin rằng cô chưa bao giờ hoảng loạn như vậy khi dùng búa đập vào tim bệnh nhân trong phòng cấp cứu. Tạ Uyển Doanh nghĩ.

Bên cạnh đó Khâu Thùy Vân, nửa người trên nằm ngã bẹp xuống ghế sau đang hoảng sợ và hốt hoảng khi thấy chiếc hộp trên tay không còn nữa, hai mắt anh ta sửng sốt lo lắng: Trời ơi, cái hộp đâu rồi? Còn lá gan ở đâu rồi! !

"Bác sĩ Khâu." Tạ Uyển Doanh nhìn thấy tình hình của tiền bối liền mở miệng nói.

Tài xế phía trước quay đầu lại, xen vào giữa bọn họ để hỏi: "Hai người không sao chứ?"

Không sao, không việc gì cả. Nếu gan không còn, có người sẽ mất mạng! Khâu Thụy Vân bật dậy, ngàn lời vạn ngữ tràn vào miệng: Làm sao bây giờ?

Tài xế taxi khi nhìn thấy Khâu Thụy Vân khuôn mặt của anh ta chợt đen nhẻm như đáy nồi, sợ hãi nói: "Không phải lỗi của tôi, mà là người lái kéo ba bánh bất ngờ xuất hiện, thiếu chút nữa tông phải xe của tôi."

Khâu Thụy Vân cả người run rẩy: Sắp tới anh ta sẽ phải giải thích thế nào với lãnh đạo khoa và đồng nghiệp, anh ta sẽ phải giải thích thế nào với gia đình bệnh nhân đang chờ ghép tạng và những người đã hiến tạng.

"Anh, anh, anh có bị thương ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?" Tài xế bị sắc mặt tái nhợt không máu của Khâu Thụy Vân dọa cho hồn phi phách tán.

"Bác sĩ Khâu, bác sĩ Khâu, chiếc hộp đang ở trong tay em!"

Thấy tiền bối không nghe thấy mình nói, Tạ Uyển Doanh vươn tay ra kéo kéo giật giật áo của tiền bối.

Khâu Thụy Vân quay đầu lại, khi nhìn thấy chiếc hộp trong tay cô, đôi mắt anh mở to như thể ở kiếp trước: Anh ta đã rơi xuống địa ngục trần gian từ một lúc trước, nhưng lúc này anh ta đã được đưa ra khỏi địa ngục bởi người hậu bối của mình.

"Bác sĩ Khâu, không sao đâu, em đã giữ nó rất chắc chắn, chiếc hộp không bị đụng phải bất cứ chỗ cứng nào, sẽ không bị vỡ đâu." Tạ Uyển Doanh trấn an tiền bối.

"Cảm ơn, cảm ơn." Khâu Thụy Vân vô cùng biết ơn cô.

Cúi đầu, áp sát trán vào nắp hộp để cảm nhận lá gan có thể khôi phục sức sống trong hộp không, anh ta một người đàn ông cao lớn, lúc này hai mắt đỏ hoe dường như muốn khóc đến nơi rồi.

Điều may mắn nhất là anh ta đã không chọn nhầm người. Anh ta đã sai, thay vì kéo anh xuống, cô đã bảo vệ chiếc hộp an toàn vào thời điểm quan trọng nhất.

"Thế nào, hai người có cần đến bệnh viện không?" Tài xế run rẩy hỏi ý kiến của họ.

“Không cần, mau ra sân bay!” Khâu Thụy Vân và Tạ Uyển Doanh đồng thanh.

Hai người này là ai, và họ đang mang gì, có lẽ họ đang mang vàng ngọc. Người tài xế tự nghĩ, nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, chiếc hộp thực sự dường như có thể giết chết họ bất cứ lúc nào. Và rõ ràng là hai người họ có thể nhân cơ hội để tống tiền mình bằng vụ tai nạn xe hơi, nhưng họ không làm thế, họ chỉ muốn đến sân bay và không biết là đang muốn làm gì.

Với lần tai nạn này, sau đó tài xế lái xe cẩn thận, cố gắng hết sức để giúp hai người họ trên đường đi.





Bình Luận (0)
Comment