Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 705 - Chương 705: Đã Được Đào Tạo

Chương 705: Đã được đào tạo
Chương 705: Đã được đào tạo
Chương 705: Đã được đào tạo




Sau 50 phút lái xe khó khăn, Tạ Uyển Doanh hai người bọn họ đã bảo vệ hộp cấy ghép gan đến sân bay an toàn.

Khâu Thụy Vân ôm chiếc hộp trên tay chạy vào sảnh sân bay để tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhân viên sân bay.

Tạ Uyển Doanh trả tiền cho tài xế.

Tài xế không tính tiền thêm và nói với cô ấy: "Tai nạn nửa chừng xin lỗi cô." Xin lỗi vì tai nạn trên đường. May mắn thay, vàng bạc châu báu trong hộp của cô đều ổn, nếu không không thể mua lại được.

"Cảm ơn bác tài, ông cùng với chúng tôi đã bảo vệ một bảo vật vô giá còn quý hơn cả vàng bạc châu báu nhiều." Tạ Uyển Doanh cảm ơn tài xế xong, quay người lao vào sân bay vội đuổi theo tiền bối.

Nhìn bóng lưng cô chạy nhanh, tay tài xế gãi gãi xoa đầu: Còn gì có thể quý giá hơn vàng bạc châu báu nhỉ? Lại còn gọi là báu vật vô giá?

Trong sảnh sân bay, Khâu Thụy Vân đang cùng nhân viên sân bay nói chuyện, sắc mặt lại xanh trắng bệch, cằm run lẩy bẩy khi nói: "Không thể lên sao? Đây là một trường hợp vô cùng đặc biệt!"

“Không còn cách nào khác, quý khách, cổng lên máy bay đóng lại rồi. Anh đã đến quá trễ. Máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ.”

Ngay sau khi nghe lời giải thích của nhân viên, tiếng máy bay gầm rú lên trời xanh mây trắng vang lên trên sân đỗ.

Khâu Thụy Vân thiếu chút nữa đã ngã quỳ xuống đất.

Gặp khó khăn hết lần này đến lần khác.

"Nếu đổi vé, chuyến bay gần giờ này nhất là mấy giờ?" Tạ Uyển Doanh đứng bên cạnh hỏi nhân viên. Nỗi lo lắng bất an trong lòng khiến giọng nói của cô khàn khàn như giọng của Khâu Thụy Vân.

Khi nhận được yêu cầu của cô, nhân viên mặt đất đã đến quầy để giúp họ hỏi về thời gian thay đổi chuyến bay gần nhất.

Trong thời đại này, hầu hết mọi người di chuyển ở trong nước đa số là chọn đi tàu và ô tô. Máy bay thuộc về loại chi phí khá cao người dân nói chung không thể chi trả được, vì vậy thị trường nhỏ, máy bay ít hơn, số lượng chuyến bay cũng tương đối ít.

Chỉ có thể hy vọng rằng số lượng chuyến bay đến Thủ Đô sẽ nhiều hơn một chút.

Ring ring ring, chuông điện thoại vang lên, Khâu Thụy Vân dùng tay trái lấy điện thoại trong túi áo ra, thấy là từ khoa gọi đến, anh nghiến răng nhấn nút trả lời.

“Sao rồi, các người đã lên máy bay xuất phát chưa?” Hà Quang Hữu thấy thời gian cũng không còn nhiều, cũng không thấy bọn họ gọi điện nên nhanh chóng gọi điện hỏi xem có chuyện gì.

Nếu họ được xác định là đã lên máy bay, bệnh nhân đang đợi ghép tạng cần vào phòng mổ để chuẩn bị.

Khâu Thụy Vân thẳng thắn nói: "Chưa."

“Có chuyện gì rồi sao!” Hà Quang Hữu lớn giọng hỏi, và giọng điệu của anh lộ ra có vẻ như đang trách móc.

Đối với việc ghép tạng, phó chủ nhiệm Tiết đã liên tục nhấn mạnh về thời hạn có mặt của ngày hôm qua, mỗi giây chậm trễ trên đường đi là cả tính mạng của bệnh nhân. Bây giờ lại là bị lỡ một chuyến bay, đây thật sự là một vấn đề lớn.

"Trong phòng phẫu thuật xảy ra một chút tình huống, trên đường đi cũng lại xảy ra một chút tình huống." Khâu Thụy Vân nói với giọng nói đầy sự áy náy.

Phía bên kia điện thoại có chút động tĩnh. Đoán chừng Hà Quang Hữu đang muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị ai đó ngăn lại.

"Anh chỉ trích họ làm cái gì?"

"Không, tôi chỉ là đang nhắc nhở họ…"

"Nhắc nhở họ về điều gì?"

“Trên đường nên cẩn thận!”

Đào Trí Kiệt tay vỗ lên đầu người phía dưới, giống như đang vỗ về một đứa trẻ đang liều lĩnh làm việc. Hà Quang Hữu xích sang bên cạnh, không dám lên tiếng, đồng thời đưa điện thoại cho anh ta.

Nhận lấy điện thoại, Đào Trí Kiệt nói với hai đồng nghiệp đang hộ tống nội tạng ở phía đối diện: "Đừng vội."

"Vâng, giáo sư Đào."

"Có chuyện gì trở về rồi nói sau. Tôi tin hai người làm được. Bây giờ thời gian còn lại là hơn 8 tiếng nữa, chỉ cần các người lên máy bay đúng giờ. Tôi sẽ cử đồng nghiệp của mình đi xe cấp cứu đến sân bay Thủ Đô trước, rồi đưa hai người trở về an toàn.” Giọng nói của Đào Trí Kiệt nhẹ nhàng và bình tĩnh, như thể đang an ủi và trấn an tinh thần hai người bọn họ.





Bình Luận (0)
Comment