Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 706 - Chương 706: Có Bị Thương Không

Chương 706: Có bị thương không
Chương 706: Có bị thương không
Chương 706: Có bị thương không




Tâm hồn của hai người đang rất tự trách và nóng nảy ở bên này trong nháy mắt được an ủi: "Vâng. Giáo sư Đào.”

Lại đi tới quầy làm thủ tục, nhân viên giúp bọn họ đổi lại chuyến bay quốc tế gần nhất có dừng tại sân bay thủ đô, thời gian cất cánh là hai mươi phút sau. Hai người tính toán có thể đuổi kịp, cảm thấy thập phần may mắn.

Sau đó, thủ tục tương tự như khi lên máy bay tại sân bay thủ đô, hai người lên máy bay thông qua một lối đi đặc biệt. Trước khi đi, Tạ Uyển Doanh gửi tin nhắn về bệnh viện thông báo cho tiền bối là đã lên máy bay rồi.

Một lát sau, có một tin nhắn văn bản bốn từ gửi trở lại cho cô: Không cần lo lắng.

Nhất định là đàn anh Đào viết tin nhắn trả lời. Bất cứ khi nào và bất cứ lúc nào, giáo sư vĩ đại luôn luôn có một trái tim rất mạnh mẽ trong việc bảo vệ bệnh nhân. Tạ Uyển Doanh nghĩ thầm, trong đầu hiện lên khuôn mặt baby mang theo nụ cười của đàn anh Đào luôn luôn bình tĩnh ứng phó tất cả.

Máy bay trở về đã cất cánh.

Trái tim Khâu Thụy Vân cuối cùng cũng yên ổn một chút, cảm khái với hậu bối: "Lần đầu tiên đến nơi xa như vậy để lấy nội tạng.”

Chẳng khác nào nói, tiền bối cũng giống như cô là lần đầu tiên trải qua khó khăn như trắc trở ở trên con đường như vậy, kinh nghiệm là bằng không. Cho nên, tiền bối cùng cô đều hoảng hốt như nhau.

"Lần này trở về, chắc là khoa phải tổng kết dạy dỗ." Khâu Thụy Vân ngẫm lại, nói.

“Ý của tiền bối là là gì ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi, nghĩ thầm giọng điệu trong điện thoại của đàn anh Đào cũng không có tức giận, tiền bối nếu băn khoăn sau đó sẽ bị mắng xác suất lớn là không có khả năng phát sinh.

"Giáo sư Đào khẳng định sẽ không mắng chúng ta." Khâu Thụy Vân đối với điểm này cũng chắc chắn giống như cô: "Ý của tôi là, có lẽ sau này chúng ta sẽ không bôn ba lộ trình xa như vậy, sẽ trực tiếp từ bỏ. Giáo sư Đào rất coi trọng sự an toàn. Mạo hiểm dù là bất kỳ rủi ro nào chưa bao giờ là sự lựa chọn của giáo sư Đào.”

"Nói như vậy, chẳng phải là có một số bệnh nhân sẽ trực tiếp mất đi cơ hội cứu mạng cuối cùng sao?" Nghe đến đây, Tạ Uyển Doanh có chút không cam lòng.

"Chắc chắn. Nhưng nếu một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em xem vừa rồi trên đường, thiếu chút nữa…" Hồi tưởng lại tai nạn giao thông xảy ra giữa chừng, đến bây giờ đầu Khâu Thụy Vân vẫn đổ đầy mồ hôi, đột nhiên quay đầu, nhìn chăm chú cô: "Em thật sự không bị thương sao?”

"Không ạ." Tạ Uyển Doanh lắc đầu.

"Tôi cảm thấy cánh tay bên trái bị trẹo một chút, em đỡ rương thế mà cơ thể lại không có một chút dị thường nào sao?" Giờ phút này Khâu Thụy Vân nhớ lại liền phát hiện cô rất bất thường.

Tai nạn xảy ra quá nhanh, tài xế xoay vô lăng đạp phanh đầu còn bị đập lên kính, chưa kể anh ta còn bị ngã xuống ghế. Sao cô lại có thể không bị thương mà còn đỡ được hộp cấy ghép quý giá nhất?

"Em là siêu nhân sao?" Hai mắt Khâu Thụy Vân nhìn từ trên xuống dưới, tầm mắt tựa như biến thành hai cây kim thăm dò trên người cô: "Em nói xem, có phải là em nói dối không? Em có bị va chạm không? Trước tiên tôi nói rõ ràng với em, loại chuyện bị thương tuyệt đối không thể nói dối. Nếu đến lúc đó em xảy ra chuyện gì, tôi không có cách nào giải thích rõ ràng với giáo sư Đào và mọi người!”

"Tiền bối, em không có việc gì." Tạ Uyển Doanh khoát tay áo, giải thích: "Thể lực của em rất tốt, quanh năm chạy bộ, luyện xà đơn…”

"Em nghĩ là thể lực của tôi không tốt sao?" Nghe cô giải thích, Khâu Thụy Vân không những không yên tâm mà khuôn mặt còn tối sầm lại: "Lúc tôi còn học ở trường y là thành viên của đội bóng rổ. Khi bệnh viện của chúng ta có trận đấu bóng rổ, tôi là một tiền vệ, tham gia vào cuộc đối đầu thể chất.”

Tạ Uyển Doanh ngây người một giây sau, đáp: "Không phải, ý của em là, tuy rằng em là con gái nhưng em không có yếu ớt như tiền bối nghĩ. Hơn nữa, bố của em là tài xế, vừa rồi thấy tài xế kia đánh tay lái quá gấp, em có dự cảm có thể xảy ra chuyện nên đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là không kịp nhắc nhở thì đã xảy ra chuyện.”





Bình Luận (0)
Comment