Chương 719: Tình yêu bại lộ
Chương 719: Tình yêu bại lộ
Mỗi sinh viên y khoa chọn y học đều có lý do và mục đích riêng của mình.
Về chuyện riêng tư của lớp trưởng, Tạ Uyển Doanh hoàn toàn không biết chuyện gì, không ai nói với cô. Hiện tại là lần đầu tiên biết được sự thật từ miệng của bạn học Lý, làm cho cô cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì cô không quên, lớp trưởng đã từng hỏi tại sao cô muốn trở thành một bác sĩ.
Dựa theo cách nói này của bạn học Lý, lớp trưởng sớm nên biết vì sao mình muốn làm bác sĩ, cần gì phải hỏi cô vấn đề này.
Chớp mắt, chủ nhật đã đến.
Giúp bạn học Triệu viết giấy xin nghỉ cho bệnh viện, Tạ Uyển Doanh dẫn bạn học Triệu rời khỏi bệnh viện.
Cởi bỏ quần áo bệnh nhân và thay quần áo hàng ngày, Triệu Điềm Vỹ không còn bộ dạng suy sụp, đi bộ hai tay đong đưa tinh thần sảng khoái.
Khi hai người đi đến cổng bệnh viện để bắt taxi, có một chiếc Santana màu bạc dừng trước mặt bọn họ. Cửa xe hạ xuống, để lộ một khuôn mặt quen thuộc, nói với họ: "Lên xe đi. Giáo sư Đào nói để tôi lái xe đưa các em đi.”
Là tiền bối Hà. Hai người Tạ Uyển Doanh và Triệu Điềm Vỹ chấn động: "Thuận đường sao ạ?”
"Thuận đường. Vừa vặn tôi muốn đến nhà giáo sư Đào. Giáo sư Đào và giáo sư Tào sống trong cùng một khu phố.” Hà Quang Hữu nói.
Nhớ lại chuyện này, Triệu Điềm Vỹ gãi gãi đầu.
Đàn anh Đào có lòng tốt, Tạ Uyển Doanh mở cửa xe phía sau thấy bên trong có một người ngồi.
Chàng trai mặc áo sơ mi kẻ sọc màu vàng nhạt và quần jeans trắng bên cạnh cửa sổ xe đối diện, mái tóc hơi xoăn theo gió phiêu tán, lộ ra hai tai đeo tai nghe, dây buông xuống nối liền với máy đọc sách trên đùi.
Dưới ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài xe, một bức tranh đẹp của thanh niên văn nghệ dường như nhảy ra khỏi giấy vào thực tế.
“Sao cậu ta lại ở đây!” Triệu Điềm Vỹ kinh hãi nói.
Nghe được giọng nói này, Tống Học Lâm nghe băng cassette có vẻ như bị kinh động đến, thong thả quay đầu lại, con ngươi nâu giống như một chú mèo lẳng lặng suy nghĩ sâu xa hữu ý vô tình liếc nhìn hai người bọn họ một cái, lại quay đầu đi. Rõ ràng là suy nghĩ của cậu ta tiếp tục luẩn quẩn trong một thế giới khác.
"Doanh Doanh, cậu ngồi ở giữa đi." Triệu Điềm Vỹ đẩy bạn học Tạ, sợ ngồi cùng người này.
Tạ Uyển Doanh nhỏ giọng nói với bạn học Triệu: "Trước đó bác sĩ Tống đã nói chuyện giúp cậu.”
Lời này của cô vẫn không thể làm cho nỗi sợ trong lòng Triệu Điềm Vỹ vơi đi chút nào. Luôn cảm thấy ánh mắt của người ở Bắc Đô này lạnh lùng đến mức khiến cậu thấy kiêng kỵ.
"Tạ Uyển Doanh, em ngồi ghế phụ đi." Thấy người phía sau lề mà lề mề, Hà Quang Hữu mở miệng giúp bọn họ sắp xếp chỗ ngồi.
Triệu Điềm Vỹ nghe thấy vậy liền kéo quần áo Tạ Uyển Doanh.
“Cậu muốn ngồi cùng với tiền bối Hà sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi ý kiến của bạn học Triệu.
Ngồi cùng tiền bối Hà càng kinh khủng hơn. Triệu Điềm Vỹ ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Tạ Uyển Doanh trở lại ghế phụ.
Hà Quang Hữu phát hiện túi xách cô mang theo, hỏi: "Bên trong có quà tặng cho giáo sư Tào sao?”
Đàn anh nói không nhận lễ, sẽ bị coi là nhận hối lộ. Tạ Uyển Doanh lắc đầu: "Không phải, là lần trước đàn anh Tào cho em mượn mấy hộp băng, em không có thời gian nghe nhạc nên trả về cho anh ấy.”
Tào Dũng cho cô gái mượn băng nghe!
Tin tức lớn chưa bao giờ được nghe. Bằng chứng đã có. Hai mắt của Hà Quang Hữu lấp lánh hữu thần.
Tống Học Lâm quay đầu trở lại, trong con ngươi màu nâu phát ra ánh sáng, quan sát đồ vật trong tay cô.
Hai tay Triệu Điềm Vỹ đặt trên ghế xe của cô, vội vàng hỏi: "Đàn anh Tào thích nghe bài hát gì?”
Thấy mọi người tò mò, Tạ Uyển Doanh lấy từ trong túi xách ra xem bìa băng.
Nhất thời thuộc về thời điểm toàn dân vây xem bát quái.
"Giống như băng ghi âm trên xe của giáo sư Hà vậy." Tạ Uyển Doanh tinh mắt phát hiện đại lục mới nói.