Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 723 - Chương 723: Đến Làm Khách Nhà Đàn Anh

Chương 723: Đến làm khách nhà đàn anh
Chương 723: Đến làm khách nhà đàn anh
Chương 723: Đến làm khách nhà đàn anh




Đi đến trước thang máy, trên mặt Ân Phụng Xuân không có ý cười, nhìn thẳng Ngô Lệ Tuyền nói: “Khương Minh Châu sẽ giải thích rõ ràng cho cô, tôi không phải người như cô nói.”

“Vâng, bác sĩ Ân.” Ngô Lệ Tuyền lịch sự trả lời: “Tôi tin bác sĩ Ân là người tốt.”

Hai người con trai còn lại nhìn thấy biểu hiện khách khí này của cô ấy, trong lòng chỉ có thể xoẹt qua một ý nghĩ: sợ rằng đây là một cô gái đao súng cũng không sợ.

Ân Phụng Xuân nhăn mặt quay đầu đi.

Hoàng Chí Lỗi nhìn bạn thân của đàn em, chỉ có thể nghĩ đến câu: ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Đàn em theo kiểu một mình một cõi, bạn thân của em ấy cũng khác với người thường. Vấn đề của bản thân Ngô Lệ Tuyền chắc chắn sẽ không để tâm, suy cho cùng cô ấy không giống bạn thân luôn ở lại trong bênh viện này, kinh doanh trà làm không được chỗ này cô ấy có thể làm chỗ khác. Cô ấy chỉ lo lắng cho bạn mình, hỏi: “Bây giờ Doanh Doanh ở nhà của bác sĩ Tào sao?”

“Đúng vậy.” Hoàng Chí Lỗi nâng mắt kính.

“Tôi có thể hỏi một câu không? Bác sĩ Hoàng, bác sĩ Tào có thật lòng với cậu ấy không vậy?” Ngô Lệ Tuyền cân nhắc hỏi.

“Chắc chắn là thật lòng!” Hoàng Chí Lỗi nhìn chằm chằm vào cô nói: “Cô đừng nghe người ta nói bậy, tự cô có thể đi hỏi Khương Minh Châu. Đàn anh Tào rất bận, làm gì còn tinh lực với chuyện phụ nữ nữa chứ. Bác sĩ mà làm việc bừa bãi, lộn xộn thì đều không bận, kĩ thuật rất kém. Đàn anh Tào trước giờ chưa từng có bạn gái, đàn em là cô gái đầu tiên mà anh ấy thích.”

Tạ Uyển Doanh và Triệu Điềm Vĩ đợi thang máy dưới lầu.

Cộc cộc cộc, có 2 cậu bé khoảng 7,8 tuổi chạy đến, giơ ngón tay nhỏ gắng sức đập vào nút bấm thang máy, khiến hai người họ há hốc mồm đứng nhìn.

“Bạn nhỏ đừng có ấn loạn nhé.” Tạ Uyển Doanh đưa tay ra giữ lấy cậu bé, chủ yếu là lo cho sự an toàn của bạn nhỏ.

Không ngờ là cậu bé sau khi vùng vẫy ra khỏi tay cô thì nhìn vào cô làm mặt quỷ mắng: “Mụ phù thủy già.”

Triệu Điềm Vĩ tức giận: “Hai đứa nhỏ hư hỏng này!”

Hai cậu bé vèo một cái chạy đi mất.

Đúng lúc thang máy mở ra, Tạ Uyển Doanh kéo bạn học Triệu Điềm Vĩ vào trong. Triệu Điềm Vĩ tức giận vì cô bị người khác mắng, nói: “Không biết là con cái nhà ai, không được dạy dỗ đến nơi đến chốn.”

Mấy đứa trẻ chưa được bao nhiêu tuổi có một số sẽ nghịch ngợm quậy phá, Tạ Uyển Doanh cũng không để trong lòng.

Đến trước cửa phòng 302, ấn chuông cửa.

Cửa mở ra, Chu Hội Thường nhìn vào trên tay 2 người họ: “Mang cái gì ngon qua sao?”

“Không có ạ.” Tạ Uyển Doanh thành thật nói, “Là băng nhạc của đàn anh Tào ạ.”

“Em không ngại khi đi hai tay không mà đến nhà cậu ấy ăn cơm à?”

“Đừng có dọa người ta đi mất đấy.” Lý Hiểu Băng đi đến khoác lấy tay chồng, sau đó nói với mấy người Tạ Uyển Doanh: “Đàn anh Tào của các em đùa với các em thôi, bọn chị đến cũng không mang cái gì cả.”

“Câu này của em không đúng, chúng ta không mang gì không có nghĩa là bọn họ cũng có thể không mang gì.” Chu Hội Thương mắng yêu với vợ mình.

Tạ Uyển Doanh và Triệu Điềm Vĩ đứng đó lúng túng đến tới đầu ngón chân.

“Vào đây đi!” Ở bên trong Tào Dũng gọi ra.

Tất cả mọi người đang ở trước cửa cùng đi vào đại sảnh lớn.

Nhà của đàn anh rộng rãi sáng sủa, nội thất sofa nhập khẩu nguyên bộ, tủ lạnh và tivi rất lớn, có đủ tất cả, khiến cho hai hậu bối nhìn càng thêm ngưỡng mộ.

Không mang cái gì đến, Tạ Uyển Doanh vén tay áo đi vào bếp làm phụ việc: “Đàn anh, em giúp anh rửa rau nhé.”

“Em cứ ngồi xuống đi.” Tào Dũng đang rửa chậu quay đầu lại, nhìn thấy cô thì trên mặt nở nụ cười: “Rau có người rửa rồi.”

Ai rửa? Thì ra đàn anh Chu đã rửa một nửa rồi.

Chu Hội Thương đi lại bên bồn nước rửa rau cằn nhằn: “Hôm nay phụ nữ cứ ngồi xem ti vi hưởng thụ vui vẻ, cứ để đàn ông chúng tôi vất vả đi.”

“Đàn anh Chu, để em làm cho.” Tạ Uyển Doanh bước lên phía trước.

“Không cần đâu, không thấy lời cậu ấy nói sao? Em ở trong nhà cậu ấy thì phải nghe theo chỉ thị của cậu ấy, đi đi, ra ngồi xem ti vi với vợ anh đi.” Chu Hội Thương đuổi cô đi ra.





Bình Luận (0)
Comment