Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 735 - Chương 735: Bạn Học Đừng Khẩn Trương

Chương 735: Bạn học đừng khẩn trương
Chương 735: Bạn học đừng khẩn trương
Chương 735: Bạn học đừng khẩn trương




"Cậu sẽ không chết." Nhạc Văn Đồng không cho phép cậu nói nhụt chí như vậy.

"Ai cũng nói phẫu thuật sẽ có kết quả không tốt." Triệu Điềm Vỹ thở dài.

"Nào, cho cậu xem cái này." Không biết Tạ Uyển Doanh tìm được từ đâu một chiếc kính vạn hoa, nhét vào tay bạn học Triệu.

“Doanh Doanh, tôi là một cậu nhóc ba tuổi sao?” Triệu Điềm Vỹ trợn trắng mắt với cô, nỗi buồn vừa mới cảm khái sắp chết đã biến mất hầu như không còn.

Nhạc Văn Đồng quay mặt lại, nhìn lên mặt cô, tại sao cô có thể nghĩ ra cách mà cậu lại không nghĩ tới.

Có gì trong kính vạn hoa? Triệu Điềm Vỹ cầm lấy kính vạn hoa, tò mò nhìn vào bên trong một cái: Ai, vốn tưởng rằng chỉ là kính vạn hoa bình thường, vòng tới vòng lui hình như có thể biến thành kính viễn vọng, nhìn đèn phẫu thuật phía trên, nhìn gương mặt lớp trưởng đang đứng bên cạnh.

Khi phát hiện bạn học Triệu cầm kính vạn hoa chụp khuôn mặt lạnh của mình, Nhạc Văn Đồng nhíu mày, ấn tay cậu.

Triệu Điềm Vỹ cười rộ lên: "Doanh Doanh, cậu nói xem cậu ấy có buồn cười hay không?”

Tạ Uyển Doanh nhắc nhở bạn học Triệu: Lớp trưởng không dễ chọc.

Đối với việc này, Triệu Điềm Vỹ quay đầu lại, đột nhiên phát hiện có một người đứng ở cửa phòng phẫu thuật, giật nảy mình: "Đàn anh Tào!”

Đã đáp ứng Nhậm Sùng Đạt, Tào Dũng theo tới tận phòng phẫu thuật xem tình huống học đệ.

Một màn thú vị trước mắt khiến anh không khỏi nhếch khóe miệng hiện ra hai má lúm đồng tiền đẹp trai. Nhớ lại lần đó cô đưa bệnh nhân nhỏ vào phòng phẫu thuật, chỉ cần cô ở đây, bệnh nhân thật sự sẽ không sợ.

"Đàn anh Tào, anh không đi sao?" Tạ Uyển Doanh cũng kinh ngạc, thế mà anh lại ở đây.

Tào Dũng sải bước tới, đứng trước mặt cô, khẳng định nói: "Không đi."

Đàn anh không đi là tốt nhất. Tạ Uyển Doanh cao hứng xoay người nói với bạn học Triệu: "Lần này cậu có thể yên tâm rồi.”

Trong lòng Triệu Điềm Vỹ vô cùng cảm động: Cảm thấy đàn anh Tào thực sự ở lại là để ở cùng cậu.

Ánh mắt Nhạc Văn Đồng nhìn bên mặt nghiêng của Tào Dũng, miệng mở to, có rất nhiều lời giấu ở trong lòng cậu đã sớm muốn nói với người đàn anh này: "Đàn anh Tào, em…"

Lạch cạch, ở cửa truyền đến tiếng dép lê, lập tức cắt đứt thanh âm của mọi người trong phòng giải phẫu.

Người đến là bác sĩ gây mê Trương Đình Hải.

Tại sao người đàn ông này gây mê cho cậu? Cơ bắp trên mặt Triệu Điềm Vỹ cứng ngắc.

"Nhìn thấy tôi căng thẳng cái gì?" Trương Đình Hải nhìn thấy biểu tình của bệnh nhân, bất mãn nói: "Tôi cũng không phải là quái vật.”

Triệu Điềm Vỹ tự điều chỉnh hô hấp.

"Cậu cầm cái gì trong tay thế?"

Triệu Điềm Vy lập tức nộp kính vạn hoa ra.

“Bác sĩ Trương, hôm nay là cuối tuần anh vẫn trực sao?" Để giảm bớt tâm trạng căng thẳng của bạn học, Tạ Uyển Doanh trò chuyện với bác sĩ Trương.

"Không. Giáo sư Đào biết nhà tôi ở gần nên bảo tôi đến giúp.” Trương Đình Hải nói.

Một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, bác sĩ gây mê là rất quan trọng. Thì ra đàn anh Đào cũng rất tán thành kỹ thuật của bác sĩ Trương. Trong lòng Tạ Uyển Doanh nghĩ.

Trương Đình Hải hỏi bệnh nhân: "Có phải vừa rồi cậu ăn cái gì đó không?"

"Vâng..." Triệu Điềm Vỹ giống như đã phạm sai lầm lớn, giọng nói nho nhỏ rất chột dạ.

"Tôi nghe nói cậu ăn rất ít. Vì lý do an toàn, tôi không thể thường xuyên cho cậu áp lực thông khí và khí gây mê được. Có thể cần phải cung cấp cho cậu một mũi tiêm isopropylphenol, thuốc gây mê có tác dụng ngắn, sau đó đặt trực tiếp vào khí quản trước, những gì cần làm cho cậu là gây mê toàn thân." Trương Đình Hải giải thích quá trình gây mê.

Triệu Điềm Vỹ lắng nghe, từng tiếng từng tiếng thở hổn hển.

Mọi người quan sát màn hình điện tâm đồ thấy nhịp tim đập của cậu rõ ràng đang tăng nhanh.

"Thế nào? Sợ à? Cậu không phải là sinh viên y khoa sao? Sợ cái gì?” Trương Đình Hải giật mình liếc nhìn cậu.





Bình Luận (0)
Comment