Chương 736: Các nguyên tắc y tế của đại lão
Chương 736: Các nguyên tắc y tế của đại lão
Sớm biết như vậy thì cái gì cũng không nói mà trực tiếp gây mê rồi, trong lòng Trương Đình Hải hùng hùng hổ hổ, chỉ vào bạn học Tạ nói: "Cậu là nam sinh mà lá gan so với cô ấy còn nhỏ hơn sao?”
Triệu Điềm Vỹ uất ức đến mức muốn khóc: "Cô ấy không phải là người bị phẫu thuật.”
"Tôi có thể cá cược với cậu, nếu cô ấy bị phẫu thuật cũng tuyệt đối không sợ chút nào." Trương Đình Hải khẳng định Tạ Uyển Doanh không phải con gái mà là nữ hán tử.
Bị bác sĩ Trương nói cô tráng kiện như con trai, Tạ Uyển Doanh cười cười, hoàn toàn không để ý.
Những người khác nhìn biểu tình này của cô, trong lòng thở dài.
Tay Tào Dũng duỗi qua, vỗ vỗ trên vai cô, muốn sờ đầu cô: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái đầu này có thể lớn lên một cách dũng cảm kỳ lạ như vậy? Nào sẽ có người có thể không sợ phẫu thuật.
Ở cửa phòng giải phẫu lại có vài người đi vào, lúc này đi vào là bác sĩ chính cùng hỗ trợ.
Dẫn người đi đến đầu giường phẫu thuật, Đào Trí Kiệt tra hỏi tình trạng bệnh nhân, giọng nói ôn hòa quan tâm hỏi bạn học Triệu: "Cảm giác thế nào?”
Trải qua đàn anh Tào giải thích, trong lòng Triệu Điềm Vỹ đã suy nghĩ rõ ràng. Pho tượng Phật này quả thật không cần phải tiếp nhận bệnh nhân vừa vất vả lại không biết ơn như này, vì thế gật đầu nói: "Ừm. Tôi tin anh.”
Hãy tin anh ta. Cháu trai của ông Triệu xem như là lần đầu tiên nói ra những lời này với anh ta. Trong mắt Đào Trí Kiệt dường như xẹt qua chuyện ngoài ý muốn.
"Tại sao anh chữa bệnh cho tôi? Không phải vì mối quan hệ của ông tôi sao?" Triệu Điềm Vỹ suy nghĩ một chút, cho dù mình sắp chết, cũng muốn làm rõ nghi hoặc với pho tượng Phật này.
"Lần đầu tiên cậu phát hiện ra bệnh là ở chỗ tôi, tôi là bác sĩ khám bệnh đầu tiên của cậu." Đào Trí Kiệt nói, giọng điệu bình tĩnh.
Những người xung quanh nghe xong, bao gồm cả Triệu Điềm Vỹ, trong lòng chỉ có một ý niệm: Trời ạ, thì ra đầu óc của pho tượng Phật này nghĩ chuyện đơn giản như vậy sao?
Hệ thống chịu trách nhiệm về chẩn đoán đầu tiên. Nếu bệnh nhân không tự mình đi tìm bác sĩ khác, tình trạng bệnh không cần chuyển sang bệnh viện khác hoặc điều trị chuyên khoa, dựa theo nhu cầu bệnh tình của bệnh nhân, quả thật Đào Trí Kiệt cần phải chịu trách nhiệm đến cùng về bệnh tình của cậu.
Triệu Điềm Vỹ gãi gãi đầu, chênh lệch giữa mình và đại lão là ở chỗ này sao? Vô luận đàn anh Tào hay là pho tượng Phật này nói chuyện như thế nào, tất cả đều là nhớ kỹ quy tắc hành y, sẽ không bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng.
Là một bác sĩ, nói vậy là hợp lý nhất.
"Yên tâm." Đào Trí Kiệt quan sát biểu tình của cậu cảm thấy nhẹ nhõm, bắt đầu đưa ra yêu cầu cho cậu: "Cậu phải có lòng tin vào việc chữa khỏi bệnh cho mình.”
"Tôi vốn đã có sự tin tưởng." Triệu Điềm Vỹ tự cho là mình can đảm, thẳng thắn nói: "Tôi nghĩ tôi có thể sống đến hơn trăm tuổi.”
"Hơn trăm tuổi?" Trương Đình Hải nhịn không được điên cuồng chửi bới, liếc mắt miệt thị bạn học Triệu: "Vừa nghe nói muốn gây mê, nhịp tim lập tức đập đến một trăm mốt. Cậu có chắc là cậu muốn nhịp tim đập đến một trăm mốt hay sống đến hơn một trăm tuổi không?”
"Tôi, cái này..." Triệu Điềm Vỹ giật khóe miệng bất đắc dĩ, nhịp tim của cậu chính cậu không khống chế được.
Đường cong nhịp tim trên máy theo dõi điện tâm đồ phát ra tiếng tít tít.
Các bác sĩ tập trung vào nhịp tim quá nhanh của cậu.
"Nào, nuốt nước miếng." Trương Đình Hải chỉ đạo bạn học Triệu làm thế nào để làm chậm nhịp tim.
Triệu Điềm Vỹ dùng sức nuốt nước miếng.
Lớp trưởng Nhạc Văn Đồng nghĩ đến lời dặn dò của các bạn cùng lớp, vươn tay ra nắm tay bạn học Triệu.
Tít tít tít, máy theo dõi điện tâm đồ tiếp tục phát ra tiếng chuông báo động liên tục do nhịp tim quá nhanh.
Những biện pháp này không hữu ích một chút nào, ngược lại làm tăng nhịp tim của bệnh nhân.
Trong lòng tất cả mọi người muốn trợn trắng mắt.
Này, tên hèn nhát này! Nhanh chóng gây mê, không còn cách nào khác. Trương Đình Hải là bác sĩ gây mê, quyết định nhanh chóng.