Uy lực của cái tên Tào soái ca dần dần được Tạ Uyển Doanh cảm nhận, khắp nơi cô đều nghe mọi người nhắc về anh kể từ khi cô gia nhập Hiệp hội Y khoa Quốc gia.
“Anh ấy lợi hại vậy sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi một cách thận trọng, cô cũng chỉ gặp Tào soái ca vài lần nên cũng không hiểu biết nhiều về anh, do đó cô muốn biết thêm về người đàn anh này thực hư như thế nào.
“Em đang nói đến Tào Dũng? Anh ấy chính là mục tiêu đào tạo chủ chốt của bệnh viện chúng ta, nói cho em biết anh ấy đứng đầu trong số các bác sĩ trẻ tuổi và trung niên trong nước. Anh ấy đã từng được đề cử sang Châu Âu du học một năm. Chị còn nghe nói anh ấy sẽ tiếp tục được cử sang Mỹ theo diện sinh viên trao đổi thêm vài năm nữa, phẫu thuật não quan trọng như thế nào không cần phải nói tới, kỹ thuật khoa ngoại lâm sàng của các nước phát triển được gọi là đỉnh cao trong khi đó ở các nước đang phát triển thì kỹ thuật phẫu thuật vẫn còn kém xa. Thực tế cho thấy, giữa nước ta và các nước phát triển còn có khoảng cách trong phẫu thuật lâm sàng, trong đó phẫu thuật não còn kém hơn nhiều”.
Cô cảm giác Tào soái ca mang trong mình trách nhiệm rất lớn, khi nhìn anh cô thấy rằng anh hay trò chuyện và cười, không những thế lại còn rất đẹp trai. Nghĩ tới đây, bất giác trong tâm trí Tạ Uyển Doanh xuất hiện hình ảnh Tào soái ca với hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh xinh.
“Đúng vậy, một người giỏi giang như thế không những đẹp trai mà còn có gia thế tốt. Chị nghe nói lớp trưởng lớp em có gen giống với Tào soái ca?”
Học tỷ đột nhiên thay đổi lời nói và quay sang người lớp trưởng Nhạc Văn Đồng. Tạ Uyển Doanh trước đây chưa từng nghe nói đến loại tin tức này.
“Giáo chủ Nhậm hứa lần này sẽ là giảng viên chính cho lớp em, nói chính là thấy được nhiều sinh viên trong lớp em có xuất thân bác sĩ như Tào soái ca, lại còn là học bá từ trung học đi lên. Chẳng hạn như chú của lớp trưởng lớp em là viện trưởng bệnh viện Tuyên Ngũ, cả hai bọn chị đều nghe qua điều này.”
Hóa ra ông nội của Triệu Điềm Vĩ là một chuyên gia về phẫu thuật gan mật, nhưng thật ra cậu ta chỉ là phần nổi trong tảng băng chìm giữa cả lớp. Không có gì phải ngạc nhiên khi từng người từng người một cố gắng hỏi liệu Tạ Uyển Doanh có phải chính là con gái của một tài xế xe tải không.
Cô chợt nhớ tới chiếc khăn tay mà Tào soái ca đã cho cô mượn, do bận tham gia lớp học huấn luyện quân sự nên đến giờ cô vẫn chưa tìm được cơ hội trả lại khăn tay cho anh.
“Anh ấy đang ở khoa phẫu thuật não, vậy khoa đó hiện ở tầng mấy vậy ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi đàn chị.
“Ở các bệnh viện nói chung, phẫu thuật não thường được gọi là phẫu thuật thần kinh. Em cũng muốn đi gặp Tào soái ca à?”.Hai học tỷ che miệng cười nhìn cô.
“Không phải như thế ạ. Em thích nhất là phẫu thuật lồng ngực ạ.” Tạ Uyển Doanh vội vàng giải thích.
Hai học tỷ hiện đang đi thực tập lâm sàng nên không khó để đưa cô đi gặp Tào soái ca. Cô chỉ việc đợi học tỷ gọi điện thoại liên hệ được rồi mới đi.
Không ai ngờ rằng ngay ngày hôm sau Tào soái ca được cử đi họp. Thời gian cứ thế kéo dài từng ngày, dù sao cũng không có gì gấp và các học tỷ cũng đang bận đi lâm sàng. Trong vô thức, cô lại quên bẵng đi chuyện này.
Mấy người học tỷ này chỉ nghĩ rằng cô muốn được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tào soái ca nhưng họ không biết thật ra cô đến để trả lại chiếc khăn tay. Và Tạ Uyển Doanh lại nghĩ Tào soái ca không quan tâm lắm đến chiếc khăn này nên đã quên nó.
Thời gian trong nháy mắt trôi qua ba năm rưỡi...
Thiên niên kỷ đến rồi.
Tết đến rộn ràng náo nhiệt, thủ đô được trang hoàng đầy đèn lồng trước ngày Tết. Đây là cái Tết thứ tư mà Tạ Uyển Doanh sẽ trải qua trong trường Y. Trong ba năm đầu, Tết cô không về nhà. Thứ nhất do việc đặt vé tàu rất khó. Thứ hai là bữa ăn tất niên tại nhà ông Tạ, cô luôn là chủ đề bị họ hàng bàn tán. Thứ ba, làm thêm giờ ở thủ đô vào dịp Tết được trả nhiều tiền hơn do đó cô tận dụng cơ hội ở lại để kiếm thêm chi phí sinh hoạt và giảm nhẹ gánh nặng cho mẹ và ông cô.
Vì cô đã nhận được học bổng trong năm học đầu tiên, và có nhiều khoản trợ cấp từ trường thế nên cô hầu như không cần phải lấy bất kỳ khoản tiền nào từ gia đình. Mặc dù vậy, những người trong nhà họ Tạ vẫn thường nói rằng cô đã học quá nhiều năm và không thể đi làm sớm để bù đắp cho gia đình, nói rằng cô không hề có hiếu. Về vấn đề này, mẹ của cô, Tôn Dung Phương, đã nói thầm trong lòng rằng bà không muốn con gái về nhà và bị mắng khi đang học.