Nếu con gái không thể về nhà vào đúng dịp tết cũng không sao, Tôn Dung Phương cũng dự định khi nào có thời gian bà sẽ đến trường thăm con gái, dù sao thì trường đại học của cô nằm ở đâu bà cũng nắm rõ từng đường đi nước bước rồi.
Chăm chỉ học hành, không nghĩ ngợi gì và không lo lắng cho gia đình, đây đều là những gì mà mẹ và ông nói với cô mỗi khi họ gọi điện.
Dù hoàn cảnh nghèo khó nhưng vì thương con, cha mẹ nào không như vậy.
Thời tiết mùa đông miền bắc ở ngoài một mình sẽ rất lạnh.
Còn nhớ có lần Tạ Uyển Doanh suýt bị cảm khi cô mới đến đây năm đầu tiên. Do đó, kể từ khi trọng sinh trở lại, cô đều đặn mỗi ngày chạy bộ và tập thể dục để rèn luyện sức khỏe.
Sáng sớm, Tạ Uyển Doanh dùng nước lạnh xoa xoa lên mặt và sống mũi để làm quen với nhiệt độ, sau đó chạy bộ ở sân
vận động. Ngoài ra vào buổi tối cô cũng tranh thủ dành ít thời gian để tập thể dục. Tập thể dục thường xuyên hai lần một ngày không phải là điều mà ai cũng có thể duy trì suốt nhiều năm.
Trong trường Y chắc chắn không thiếu những người có ý thức tự giác kỷ luật bởi vì bác sĩ là nhóm người luôn chú ý đến kỷ luật bản thân cơ mà. Cho dù hôm nay là ngày lạnh nhất kể từ đầu mùa đông năm nay thì những người chạy trên sân trường vẫn không hề ít đi.
Có nhiều sinh viên tương tự như Tạ Uyển Doanh chọn không về nhà trong kỳ nghỉ đông, ngoài ra có một số giảng viên cũng chọn việc ở lại ký túc xá. Chỉ là khi nhìn xung quanh, trong số bảy tám người đang tập thể dục thì cô chính là cô gái duy nhất.
Thỉnh thoảng có thể thấy những người này trong lúc tập thể dục vì vậy họ cũng không thấy có gì lạ khi có cô xuất hiện, chỉ là họ cảm thấy có chút hơi ngạc nhiên.
Nói như thế nào nhỉ? Ngoại trừ việc chạy bộ thường xuyên, sau khi khởi động Tạ Uyển Doanh còn hay đến thanh xà ngang cạnh sân vận động để tập kéo xà.
Về mục này, cũng không phải chỉ có con trai mới có thể làm tốt!
Thời tiết lạnh đến mức chỗ cô tiếp xúc với thanh xà xuyên qua lớp găng tay tới lòng bàn tay mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái...
Hôm nay, vì để tập đúng hai mươi cái nên Tạ Uyển Doanh thầm đếm trong lòng.
Đối với những người khác đang rèn luyện trên sân vận động họ sớm đã dừng lại để nhìn cô.
Khi cánh cổng sắt của sân vận động mở ra, một vài chàng trai bước vào và nhìn thấy cô, họ bèn lẩm bẩm:
“Cô ấy dậy còn sớm hơn cả chúng ta nữa.”
“Tại sao cô ấy lại như thế này nhỉ?”
“Có phải rất lợi hại hay không??”
“Nhậm giáo chủ nói rằng cô ấy là công chúa nhỏ, chúng tôi thì nghĩ cô ấy là nữ hoàng, còn bây giờ cô ấy nên được gọi là nữ siêu nhân nhỉ?”
“Không, cô ấy đặc biệt sinh ra là để nghiền nát chín chàng trai chúng ta đó.”
“Tương lai chúng ta không thể có một lần kiểm tra cao điểm hơn cô ấy được sao?”
Câu cuối cùng là của Phùng Nhất Phong nói, nói xong liền vỗ nhẹ trán và hướng bạn cùng phòng Triệu Điềm Vĩ nhìn về phía ngược lại.
“Lớp trưởng tới rồi kìa.” Triệu Điềm Vĩ phóng tầm mắt tới thấy Nhạc Văn Đồng và hai nam sinh khác trong lớp: “Hai người kia cũng từ khoa phẫu thuật.”
“Tôi luôn nghĩ rằng khoa phẫu thuật bọn họ phải chịu nhiều áp lực hơn chúng ta nhưng khái niệm này đã bị cô ấy nghiền nát trong ba năm rưỡi rồi.”
“Cậu có biết bọn họ lo lắng điều gì hơn không?”
“Tôi biết tôi biết chứ. Trong nửa cuối năm, chúng ta sẽ sớm bước vào giai đoạn thực tập lâm sàng. Trong ba năm rưỡi đầu tiên, các môn học lý thuyết đại cương, không một ai trong số chín nam sinh lớp chúng ta có thể đánh bại cô ấy ở bất kì một môn học nào.”
“Sự thật cho thấy con gái học thuộc lòng sách vở tốt hơn.” Khi Lý Khải An nói tới điều này, cậu cảm thấy dường như phát sinh một vấn đề khó hiểu. Ví dụ như trong năm đầu tiên bọn họ học giải tích, đây hẳn là thế mạnh của nam sinh và điều này hoàn toàn không phải thế mạnh của con gái. Nhưng giờ ngay cả một cô gái mà cũng để thua, thế thì làm sao họ có thể trở thành thiên tài khoa học tự nhiên ở các tỉnh này đây.
“Tôi dám cá rằng bản lĩnh thật sự tới đâu sẽ nhanh chóng hiện ra khi bắt đầu bước vào giai đoạn thực tập lâm sàng.” Trương Đức Thắng nói.