Chương 754: Tuyệt đối sẽ không đánh giá sai
Chương 754: Tuyệt đối sẽ không đánh giá sai
Chủ yếu là biểu hiện về bệnh đường tiêu hóa, nôn mửa không nhiều, không mất nước, không sốt, trong khoa cấp cứu thật sự là có vẻ ít nghiêm trọng hơn so với những bệnh nhân khác. Vấn đề là, Tạ Uyển Doanh tiếp tục cho rằng giáo sư của Quốc Hiệp khó có thể đưa ra đánh giá sai lầm như vậy. Mỗi bệnh nhân cấp cứu đến, bác sĩ hoàn toàn không biết bệnh nhân, cần phải đánh giá toàn diện tình hình thể chất cơ bản của bệnh nhân, lấy ống nghe nghe tim phổi là động tác thông thường của bác sĩ, vừa nghe đều biết bệnh nhân này là bệnh tim.
"Là bác sĩ nam hay bác sĩ nữ khám bệnh cho cô bé?" Tạ Uyển Doanh hỏi đi hỏi lại người nhà bệnh nhân.
Bố của Lỵ Lỵ nhíu mày với cô, cảm thấy như thế nào cô cứ hỏi nhiều như vậy, lắc lắc đầu, ngón tay hướng về phía một bác sĩ nam vừa vặn đi qua cửa nói: "Là anh ta."
Thuận theo ngón tay đối phương nhìn qua, Tạ Uyển Doanh nhận ra là người mình quen biết, hô một tiếng: "Giáo sư Lâm!”
Bác sĩ Lâm khoa nội tim mạch, tên đầy đủ là Lâm Thần Dung, trước kia đã dẫn theo Tạ Uyển Doanh đi cấp cứu nửa ngày, quen thuộc với Tạ Uyển Doanh. Cho nên, Tạ Uyển Doanh càng tin tưởng giáo sư Lâm tuyệt đối không thể phán đoán sai cho bệnh nhân này.
Bố Lỵ Lỵ nghe thấy cô gọi người, sững sờ tại chỗ.
Nghe được có người gọi, Lâm Thần Dung quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Uyển Doanh cũng rất kinh hỉ, đi tới chỗ cô.
Tạ Uyển Doanh tăng nhanh vài bước đi tới, cùng giáo sư hội hợp, nói: "Giáo sư Lâm.”
"Em đến khoa cấp cứu học sao?"
"Không phải, giáo sư Lâm, em đến khoa cấp cứu để tiếp nhận bệnh nhân." Tạ Uyển Doanh nói.
"Tôi nghe nói bây giờ em đang đi thực tập tại khoa phẫu thuật gan mật?"
Giáo sư Lâm thế mà biết cô thực tập ở đâu, Tạ Uyển Doanh mỉm cười gật đầu: "Vâng.”
"Tìm tôi sao?" Lâm Thần Dung có chú ý tới vừa rồi hình như cô đang ở cùng một chỗ với ai đó.
"Có một bệnh nhân, người nhà cô ấy nói là giáo sư đã khám bệnh cho cô bé ấy."
"Bệnh nhân nào?" Bác sĩ Lâm vừa nghe lời này, cảnh giác.
"Khi em phát hiện ra cô bé, cô bé đang ngồi một mình ở cửa phòng cấp cứu, em nghe cho cô bé một chút, có thể là bệnh nhân bị tim." Tạ Uyển Doanh báo cáo từng chữ.
Bệnh nhân tim ngồi một mình ở cửa cấp cứu? Tình trạng này là gì?! Lâm Thần Dung bị dọa. Khoa nội khoa tim mạch của anh ấy, sao có thể không biết bệnh tim đáng sợ như thế nào, khi bệnh phát tác không được xử lý kịp thời bệnh nhân có thể mất mạng ngay lập tức.
"Đi, đi qua." Lâm Thần Dung vội vội vàng vàng nói, ngàn vạn lần đừng chết ở cửa phòng cấp cứu, đến lúc đó bệnh viện thật sự là một thân nước bẩn không rửa sạch được.
Hai người sau đó trở về bên cạnh hai bố con.
Bác sĩ Lâm nhanh chóng kiểm tra tình huống của bệnh nhân, nắm lấy tay cô gái sờ xuống mạch của bệnh nhân, sau đó kiểm tra sắc mặt bệnh nhân, anh ấy cau mày, biểu tình nghiêm trọng, biết Tạ Uyển Doanh nói không sai, thật sự là bệnh nhân bị bệnh tim hơn nữa bệnh tình không nhẹ.
Quay đầu, bác sĩ Lâm hỏi: "Còn gia đình đâu?"
Bố Lỵ Lỵ dường như không thể hiểu tại sao ngày càng có nhiều bác sĩ ở đây, sửng sốt: "Các người..."
"Anh ta là bố của cô bé, giáo sư Lâm." Tạ Uyển Doanh nói.
"Bác sĩ các anh đã khám qua cho con bé rồi." Bố Lỵ Lỵ nói, muốn kéo con gái đi.
Lâm Thần Dung nhớ lại những gì Tạ Uyển Doanh đã nói trước đó, chất vấn người nhà: "Anh nói tôi đã khám bệnh cho cô bé ? Giấy đăng ký đâu?”
“Không đăng ký, y tá bảo anh đến xem một cái…"
"Không đăng ký thì tôi căn bản không thể khám bệnh cho bệnh nhân. Trừ phi bệnh nhân gấp đến mức cần cấp cứu trước, như vậy thì bệnh nhân phải nằm ở bên trong, làm sao có thể ngồi ở chỗ này?" Lâm Thần Dung nhận định người nhà đang nói dối.
"Không phải là anh, có thể là bác sĩ khác, các người toàn bộ mặc áo blouse trắng tôi không nhận ra." Bố Lỵ Lỵ vừa nói vừa vỗ đùi mình: "Tôi nói dối làm cái gì?”