Chương 755: Đừng nghĩ là có thể lừa gạt bác sĩ
Chương 755: Đừng nghĩ là có thể lừa gạt bác sĩ
"Vậy được rồi, hiện tại tôi nói cho anh biết, anh nghe cho rõ ràng. Bệnh tình của cô bé rất nghiêm trọng, cần phải đi vào bên trong nằm hít thở oxy. Tôi sẽ tìm cho cô bé một cái giường. Sắp xếp để kiểm tra. Nếu có giường trong phòng bệnh thì hãy chuyển vào bệnh viện ngay lập tức.” Bác sĩ Lâm không nhiều lời với người nhà bệnh nhân, nói.
Bố Lỵ Lỵ nghe xong liền gấp gáp, nắm lấy tay bác sĩ: "Chúng tôi không ở trong bệnh viện. Anh kê cho con bé một ít thuốc để ngăn chặn nôn mửa, để con bé không nôn mửa, để cho con bé có thể trở lại trường học.”
"Bệnh của cô bé tuyệt đối không phải là chuyện ngày một ngày hai. Anh đưa cô bé đến bệnh viện là muốn như thế nào?" Bác sĩ Lâm ngả bài với người nhà bệnh nhân.
Người đàn ông này, nghĩ như vậy có thể lừa được bác sĩ sao?
Bệnh van tim, nhồi máu cơ tim không cấp tính, không đột ngột, cần một thời gian nhất định bệnh mới trở nặng. Tình trạng của cô gái không nhẹ và hoàn toàn có thể là đã được điều trị qua tại các bệnh viện khác. Gia đình không thể không biết tình trạng bệnh nhân như thế nào. Trừ khi gia đình bệnh nhân không bao giờ cho phép bệnh nhân kiểm tra. Bệnh nhân là trẻ vị thành niên, muốn kiểm tra cũng chỉ có thể được sự đồng ý của gia đình.
Bị bác sĩ đâm thủng lớp giấy, bố Lỵ Lỵ thẹn quá hóa giận: "Tất cả đều là bác sĩ các anh nói, lúc thì nói con bé không nghiêm trọng, lúc thì lại nói cô bé nghiêm trọng, tôi phải làm sao bây giờ?"
"Tôi liền hỏi anh một câu, cô bé không nằm viện sẽ chết, anh có cho cô bé nằm viện hay không?" Bác sĩ Lâm nói.
Bố Lỵ Lỵ run rẩy: "Tôi, tôi cần phải gọi về nhà hỏi đã."
Hỏi gia đình? Không phải là bố của cô bé sao?
"Nào biết bệnh viện các anh có phải lừa tôi hay không, nằm viện để đòi tiền." Bố Lỵ Lỵ hùng hổ muốn gọi điện thoại.
Các bác sĩ của bệnh viện Quốc Hiệp cần lừa bệnh nhân nhập viện để làm gì. Rõ ràng là người nhà bệnh nhân này không muốn chữa trị cho con gái mình.
Điều tàn nhẫn nhất trên thế giới sẽ thay phiên nhau diễn ra trong bệnh viện mỗi ngày. Nhân viên y tế nhìn như vô cảm chính là bởi vì nhìn nhiều, nhìn thấy không có gì để nói. Bệnh nhân muốn chữa bệnh muốn sống sót, người nhà lại không muốn bỏ tiền ra, bản thân bệnh nhân không có năng lực kinh tế để chữa bệnh, cuối cùng, đại bộ phận loại bệnh nhân này chỉ có thể không trị mà chết. Một số gia đình quay trở lại và đổ hết trách nhiệm cho bác sĩ. Bố Lỵ Lỵ này không loại trừ có suy nghĩ như vậy, cho nên lúc trước nhất định phải nói là bác sĩ ở đây khám rồi và nói bệnh nhân không nghiêm trọng.
Mắt thấy bố của đứa bé này không đáng tin cậy, miệng Tạ Uyển Doanh ghé vào tai cô bé hỏi: "Mẹ em đâu?”
"Mẹ em chết rồi." Mã Vân Lỵ cố gắng trả lời bác sĩ.
Bố Lỵ Lỵ nghe thấy, quay đầu lại nhìn con gái mình và nói với hai bác sĩ: "Đừng nghe con bé nói linh tinh, con bé có mẹ."
Một người nói mình không có mẹ, một người lại nói con gái mình có mẹ.
"Thật sự, tôi để cho mẹ con bé tới đây." Bố Lỵ Lỵ gọi cho vợ.
Sự tình kỳ quái, Tạ Uyển Doanh tiếp tục ghé bên tai cô bé nhỏ giọng nói: "Em có thể nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra không.”
Mã Vân Lỵ quay đầu lại, cố gắng nhìn bác sĩ trước mặt, trong mắt hiện lên một chút không tin tưởng, không tin là có người lại muốn chủ động giúp cô bé làm điều gì đó. Những người khác chỉ cần biết người này là bố của cô bé thì hoàn toàn không dám quản chuyện của cô bé.
"Không có việc gì, em nói xem, chị sẽ không nói ra đâu." Tạ Uyển Doanh cam đoan với cô bé.
"Mẹ kế." Mã Vân Lỵ gian nan nói ra hai chữ này, tay nắm chặt quần áo trên ngực, cơ thể đang run rẩy.
Một bên đỡ lấy cô bé, một bên Tạ Uyển Doanh lặng lẽ kéo đồng phục sau lưng cô bé ra, nương theo ánh mặt trời cô nhìn thấy trên da lưng bệnh nhân có hai vết bầm tím, lông mày nhíu chặt. Quay đầu lại, cô nhẹ nhàng kêu lên: "Giáo sư Lâm."