Chương 756: Nhân viên y tế đồng tâm hiệp lực
Chương 756: Nhân viên y tế đồng tâm hiệp lực
Bác sĩ Lâm đứng bên cạnh vẻ mặt bối rối.
Rốt cuộc là anh ấy có muốn quan tâm bệnh nhân này hay không. Người nhà người ta bảo anh ấy không cần quản, không chữa trị. Anh ấy lại đi tranh chấp với người nhà, xen vào việc của người khác, chỉ biết chọc một thân phiền toái trên người.
Mặc kệ đi, một bệnh nhân như vậy, tuổi trẻ hiền lành như vậy, có thể được cứu sống, nếu bác sĩ cũng không quan tâm thì dù có nghiêm trọng như thế nào đi nữa khẳng định cũng sẽ chết.
Một mạng người đặt trước mặt bác sĩ, bạn cứu hay không cứu?
Huống hồ người nhà này là một vương bát đản, đưa bệnh nhân đến bệnh viện lại không cho bác sĩ khám, vụng trộm đẻ người ở chỗ này, 99% có thể muốn đem cái chết của bệnh nhân đổ lên đầu bệnh viện.
"Giáo sư Lâm." Tạ Uyển Doanh gọi tiếng thứ hai.
Lâm Thần Dung phản ứng lại, đi trở lại bên cạnh cô, hỏi: "Sao vậy?”
Tạ Uyển Doanh lẳng lặng kéo vết bầm tím sau lưng cô bé cho giáo sư xem.
Sắc mặt bác sĩ Lâm tái xanh, nghĩ thầm: Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng!
Có lẽ cần phải báo cảnh sát. Anh ấy cầm điện thoại di động và chuẩn bị gọi cho đồn cảnh sát, một mặt phải cảnh giác với gia đình ở phía bên kia đột nhiên phát điên.
"Giáo sư Lâm, nếu không thì trước tiên chúng ta không đánh rắn động cỏ, tìm cớ nói cô bé cần cấp cứu, đưa cô bé vào phòng cấp cứu đóng cửa lại. Chờ cảnh sát đến kiểm tra vết thương.” Tạ Uyển Doanh nhỏ giọng nói.
Bác sĩ Lâm nhìn cô: Đó là một ý tưởng tốt.
Cần sự phối hợp của y tá. Bác sĩ Lâm bước nhanh đến trạm y tá tìm y tá trưởng giúp sắp xếp. Lại tìm một số đồng nghiệp lên hỗ trợ, không tin người nhà chỉ có một mình có thể ngăn cản được.
Chỉ chốc lát sau, một nhóm y tá và bác sĩ đều đi ra, mấy nhân viên y tế nhanh chóng nâng bệnh nhân lên giường kéo tới, đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Bố Lỵ Lỵ đang gọi điện thoại quay đầu lại phát hiện tình huống, xông lên: "Các người muốn làm gì? Tôi đã nói là con bé sẽ không nằm viện.”
"Bây giờ không phải là vấn đề nằm viện nữa, tim cô ấy sắp ngừng đập và cần phải cấp cứu. Người nhà ra ngoài, phòng cấp cứu không cho gia đình vào." Phanh một cái, y tá trưởng mạnh mẽ trực tiếp đuổi người nhà ra ngoài cửa phòng cấp cứu, đóng tới lại.
Cả người bố Lỵ Lỵ choáng váng, chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
"Đã gọi điện thoại chưa?" Y tá trưởng phòng cấp cứu quay lại và hỏi những người khác.
"Gọi rồi gọi rồi." Mấy đồng nghiệp liên tiếp đáp lại: "Chúng ta nói đối phương đánh người. Cảnh sát nói sẽ đến nhanh thôi.”
Nhân viên y tế cũng không phải là nói dối khi nói rằng bệnh nhân cần phải được cấp cứu. Sau khi gắn máy theo dõi điện tâm đồ cho cô bé, không có giá trị nào được hiển thị trên thiết bị là tốt.
"Nhịp tim nhanh. Oxy trong máu thấp. Huyết áp cũng thấp.”
Lâm Thần Dung chỉ có thể xử lý sơ cứu đơn giản cho bệnh nhân trước, nếu muốn gọi điện thoại đến khoa sắp xếp phòng bệnh thì trước tiên phải đợi cảnh sát đến xem kết quả rồi nói sau.
Bệnh nhân nhập viện phải nộp tiền đặt cọc nội trú. Giống như tình trạng của bé gái này là 100% cần phẫu thuật, trẻ vị thành niên không có bảo hiểm và an sinh xã hội, chi phí điều trị không thấp.
Kết quả tốt nhất là thông qua hòa giải của cảnh sát có thể buộc gia đình cô bé phải trả tiền để chữa bệnh cho cô bé. Nhưng mà, kết quả tốt là như vậy, Lâm Thần Dung không dám cam đoan 100%, chỉ có thể là đánh cược trước.
Thấy giáo sư nhíu mày không thả lỏng, Tạ Uyển Doanh rõ ràng chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy, xa xa cô liếc mắt nhìn cô bé kia một cái, nghĩ: tốt xấu gì cô cũng vẫn may mắn, có mẹ đang bảo vệ cô. Cô gái không có mẹ. Giống như lời bài hát đó nói, những đứa trẻ không có mẹ giống như một ngọn cỏ.
Y tá ngó đầu vào thăm dò và gọi cô: "Bác sĩ Tạ, cô đến đón bệnh nhân phẫu thuật gan mật sao?"
Bệnh nhân của khoa mình đến, Tạ Uyển Doanh đành phải rời khỏi nơi này trước.