Chương 768: Liệu cô ấy có đau lòng không
Chương 768: Liệu cô ấy có đau lòng không
"Bác sĩ Ân, tôi muốn nhờ bác sĩ một việc." Tạ Uyển Doanh nói. (Với APX vì có quan hệ với NLT nữa nên mình để xưng hô tôi-anh nhé.)
"Chuyện gì?"
"Hẳn là anh cảm giác được cô ấy có thể không thoải mái lắm khi gặp mặt anh, sau này anh có thể ít gặp mặt cô ấy một chút." Tạ Uyển Doanh từ phản ứng của đối phương suy đoán cô bạn nhỏ không phải là rất thích cùng gương mặt quen thuộc này của đối phương gặp mặt, nói.
Sắc mặt Ân Phụng Xuân nhăn nhó, mặt mày tái mét, thanh âm lạnh như băng phát ra: "Cô nói lại một lần nữa!”
"Nếu như song phương gặp mặt không vui vẻ lắm, ít gặp mặt là chuyện tốt." Tạ Uyển Doanh cẩn thận cân nhắc từ ngữ.
"Chuyện gì đã xảy ra khi tôi gặp cô ấy? Có gì sai khi tôi gặp cô ấy không?” Ân Phụng Xuân chất vấn cô từng câu một, lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Cô có biết mình đang nói cái gì không? Tại sao tôi không thể gặp cô ấy?”
Tạ Uyển Doanh nhíu chặt mày, đành phải nói thẳng với đối phương: "Bác sĩ Ân, anh là bác sĩ, tôi nghĩ anh nên hiểu.”
"Tôi hiểu, cô ấy sẽ như thế nào khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy sẽ bị bệnh sao? Cô ấy có bị đau lòng không?" Ân Phụng Xuân nói lời này, hai con mắt nhìn thẳng vào mặt cô.
Nghe có vẻ đối phương đã hiểu, hẳn là biết chuyện gì xảy ra với cô bạn nhỏ của cô.
"Bác sĩ Ân, anh bình tĩnh một chút." Tạ Uyển Doanh cố gắng làm cho tâm tình đối phương hòa hoãn một chút.
Phản ứng tương đối kịch liệt của đối phương khiến cô có chút bất ngờ. Nghĩ đến hai người này cho dù gặp mặt không quá vài lần mà thôi, hẳn là không có tình cảm gì sâu sắc.
Tay Ân Phụng Xuân nắm lấy quần áo trước ngực, nghĩ: Bảo anh ta không cần kích động? Làm thế nào để anh ta không bị kích động? Ai làm phiền ai? Người con gái kia lần đầu tiên gặp mặt đã dùng đôi mắt kia nhìn anh ta, làm cho anh ta luôn suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra. Làm cho anh ta mỗi lần nhớ tới thì trong lòng lại có chút phiền não. Mời cô ấy ăn tối cũng là muốn tìm ra nguyên nhân.
Được rồi, bây giờ đã gặp bạn của cô ấy, có vẻ như bí mật có thể được giải quyết. Nhưng dường như đáp án lại không thể làm cho tâm tình anh ta tốt hơn một chút, ngược lại làm cho trái tim anh ta như muốn vỡ ra.
Thế mà anh ta lại thành thế thân của người nào đó ở trong mắt của cô ấy phải không? Khi nào thì anh ta cần phải làm người thay thế cho ai?
Quay đầu lại, sắc mặt Ân Phụng Xuân giống như được phủ một lớp băng, hỏi Tạ Uyển Doanh: "Cô ấy nhìn thấy tôi là đang nhìn một người khác phải không?”
Cái này, đoán chừng là đúng rồi. Bởi vì đối phương đã nói như vậy. Tạ Uyển Doanh có thể lý giải được cô bạn nhỏ, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy bác sĩ Ân, gương mặt tương tự này khiến cô rất khiếp sợ.
Chỉ đành nhỏ giọng thăm dò một câu: "Bác sĩ Ân, cô ấy nhìn anh như thế nào vậy?”
Tình cảnh ngày đó hiện lên trong đầu Ân Phụng Xuân, trên thực tế biến thành giấc mơ hầu như mỗi đêm anh ta đều thấy.
"Xin chào, nghe nói nơi này của mọi người cần mua trà, tôi họ Ngô."
Lúc đó, anh ta đang sửa sang lại đồ đạc trong phòng làm việc của giáo sư Vi, nghe thấy giọng nói này liền quay đầu lại: "Cô là người mang trà cho bác sĩ Thường đúng không?”
Đối phương không nói gì, hai mắt kia nhìn qua mặt anh ta, sắc mặt từ hồng nhuận đột nhiên chuyển thành trắng bệch. Trong nháy mắt, anh ta cho rằng cô ấy bỗng bị sốc vì căn bệnh nào đó.
"Cô ngồi xuống trước đi. Cô có muốn uống một ly nước đường không? Bên ngoài có quá nóng sao?" Vừa nói vừa rót một ly nước ấm trước, nghĩ là cô ấy có thể bị say nắng ở bên ngoài hay không.
Cô ấy đứng đó bất động, như thể đã trở thành một bức tượng đá, đôi mắt của cô ấy vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt của anh ta.
Chưa bao giờ có một cô gái nhìn anh ta với đôi mắt như vậy. Các cô gái nhìn thấy anh ta trong lòng sinh ra ái mộ mặt đỏ tim đập thình thịch thì có, nhưng không có người nào nhìn anh ta như cô ấy, sắc mặt nhợt nhạt, môi trắng bệch.
"Tôi đỡ cô ngồi xuống." Không còn cách nào khác, anh ta vươn tay nắm lấy cánh tay cô ấy như đỡ bệnh nhân.