Chương 771: Vừa vặn gặp được đàn anh
Chương 771: Vừa vặn gặp được đàn anh
“Tôi đã đi lên tầng chín để thăm một bệnh nhân. Bên khoa gọi cho tôi, nói đó là một vấn đề nhỏ, nên để tôi thuận tiện rẽ lại để xem xét.”
"Giường số 32, đi thôi." Bác sĩ Trang dẫn đoàn đi đến phòng bệnh để thăm bệnh nhân.
*
Đi đến tầng 2. Tạ Uyển Doanh cúi đầu đi ra khỏi khoa phẫu thuật gan mật chuẩn bị đến khoa nội tim mạch.
Đi được nửa đường thì cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình. Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt anh tuấn của đàn anh Tào đang đi ra từ khoa ngoại thần kinh phía đối diện giống như đang tò mò bộ dáng xuất thần của cô lúc này.
"Đàn anh Tào." Tạ Uyển Doanh dừng chân lại. Gặp được đàn anh Tào nói khéo cũng không khéo, hai khoa mặt đối mặt rất gần.
Tào Dũng xách cặp chuẩn bị tan tầm đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi: "Em không tan làm sao?”
"Em đến lầu hai thăm bệnh nhân ạ." Cô đã tan làm, nếu không cô không thể tự mình đến thăm các bệnh nhân ở các khoa khác.
"Là cô bé đó phải không?"
Đàn anh Tào cũng biết chuyện hôm nay cô đã làm. Tạ Uyển Doanh chần chờ trả lời: "Vâng.”
"Anh cùng em xuống xem một chút." Tào Dũng vươn tay ra kéo cô một cái, đi tới thang máy cho nhân viên sẽ nhanh hơn một chút.
Không có lý do học muội muốn làm việc tốt mà đàn anh lại không thể làm có đúng hay không.
Tạ Uyển Doanh hiểu được ý ngoài lời nói của đàn anh Tào không khỏi mỉm cười.
Đến khoa nội tim mạch. Nghe nói khoa nội tim mạch đứng đầu trong các khoa nội của bệnh viện, là khoa lớn, số giường bệnh nhiều, có khoảng bảy mươi mấy giường.
Vào giờ tan tầm, khu vực tim mạch yên tĩnh như các khoa khác.
Tạ Uyển Doanh mở tin nhắn ra, Ngô Lệ Tuyền nhắn tin nói cô ấy đang ở giường số d32.
Cùng đàn anh Tào đi tới cửa phòng bệnh giường số 32.
Bên trong, một nhóm các bác sĩ đang bao quanh giường để kiểm tra cho bệnh nhân.
Ngô Lệ Tuyền không mặc áo blouse trắng, đứng trong đống bác sĩ đặc biệt nổi bật.
Khiến Tạ Uyển Doanh chấn động chính là, người đứng đối diện ô bạn nhỏ là Ân Phụng Xuân.
Ân Phụng Xuân đến hội chẩn cho cô bé, năm bàn tay lại thành nắm đập đập lưng bệnh nhân, bệnh nhân nhíu mày rên rỉ, chứng tỏ bên trong thận có vấn đề, quay đầu lại hỏi bác sĩ Trang: "Có đi tiểu ra máu không?”
"Là do có tiểu ra máu nên mới gọi các anh xuống hội chẩn." Bác sĩ Trang nói.
"Không loại trừ là sỏi thận, làm siêu âm cho cô bé đi."
"Cô bé thở hổn hển, đã tiêm thuốc, tạm thời không thể đi bất cứ nơi nào khác để kiểm tra. Nhưng cô bé nói rằng bụng rất đau, anh có thể làm gì đó cho cô bé trước. Chờ tình huống tốt hơn một chút lại đi làm siêu âm B." Bác sĩ Trang nói ra yêu cầu hội chẩn.
"Cô bé không thể uống nhiều nước sao?"
"Đúng vậy, hiện tại phải kiểm soát chặt chẽ lượng nước truyền vào, uống nhiều nước như thế nào được. Cô bé đang bị suy nhược không thể di chuyển.”
Ân Phụng Xuân cân nhắc, nói: "Nếu như rất đau mà ảnh hưởng đến chức năng tim thì tiêm Dorogyne là nhanh nhất. Nếu như có thể chịu đựng một chút thì uống thuốc chống co thắt, uống một ít Drotaverine, hai viên một lần. Nếu muốn dùng Anisodamine, phải xem thuốc mà khoa nội tim mạch của các cô đang sử dụng bây giờ có xung đột hay không.”
Bác sĩ Trang nghe xong lời nói của anh ta, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để kê đơn thuốc giảm đau này.
Tay phải Ân Phụng Xuân rút ra cây bút khác trong túi, viết ý kiến hội chẩn trên giấy hồ sơ bệnh án, vừa viết vừa ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Lấy một túi khăn giấy ra khỏi túi xách, Ngô Lệ Tuyền gấp khăn giấy lau mồ hôi trên mặt cô bé. Y tá trong phòng bệnh rất bận rộn, một người phải trông coi nhiều bệnh nhân, không rảnh lau mồ hôi cho cô bé.
Mã Vân Lỵ đeo ống thở oxy nhìn người chị gái lạ, nghĩ rằng người chị này cũng tốt như người chị bác sĩ trong phòng cấp cứu đã tìm thấy cô bé.
"Chị họ Ngô, em có thể gọi chị là chị Ngô." Ngô Lệ Tuyền nói với cô bé: "Hai ngày nữa chị sẽ dẫn những người tốt bụng khác đến thăm em, hy vọng sẽ giúp em chữa khỏi bệnh này. Chữa khỏi bệnh rồi em có thể tiếp tục trở về đi học, phải học thật chăm chỉ.”