Chương 772: Khu Hải Mã
Chương 772: Khu Hải Mã
Học tập chăm chỉ, không phải ai cũng có cơ hội đọc sách này. Giống như cô ấy đã mất đi ở tuổi này.
"Vâng." Mã Vân Lỵ gật đầu.
"Ngủ một chút đi." Ngô Lệ Tuyền dùng ngón tay chải tóc cho cô bé: "Không phải sợ, nơi này có bác sĩ và y tá ở đây, em sẽ không có việc gì đâu.”
Lâm Hạo và Lý Khải An ở bên cạnh nhìn, bình thường nhìn không ra bạn học bán lá trà cũng dịu dàng dễ gần như bạn học Tạ.
Ánh mắt Ân Phụng Xuân dừng trên mặt cô ở phía đối diện, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Tạ Uyển Doanh đứng ở cửa nhìn thấy một màn này, trước tiên xoay người lại muốn vò đầu bứt tai.
Sau khi lững thững đi được hai bước, đàn anh Tào đứng ở trước mặt đã quan sát cô suốt đoạn đường, đã sớm nhận ra hôm nay cô có điều gì đó không ổn lắm.
"Đàn anh..." Tạ Uyển Doanh thoáng có chút gấp gáp, không biết nói cái gì cho phải.
Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra với tiểu học muội, Tào Dũng gật gật đầu với cô, nói: "Có cần ra ngoài bình tĩnh một lát không?”
Đề nghị này của đàn anh rất tốt, cô cần sắp xếp lại suy nghĩ một chút. Tạ Uyển Doanh bước nhanh ra ngoài.
Tào Dũng xách túi đi theo phía sau cô.
Hai người đi đến hành lang bên ngoài khu bệnh, ngồi xuống băng ghế dài trước.
Tạ Uyển Doanh có chút mờ mịt, cô chưa từng yêu đương, loại kinh nghiệm này bằng không, kiến thức y học học hình như không có hiệu quả đối với vấn đề này. Không bằng hỏi đàn anh một chút.
Nhận được ánh mắt lướt qua của cô, Tào Dũng đã chờ đợi từ lâu, cổ vũ cô: "Em nói đi.”
"Đàn anh Tào, nếu người mà anh yêu không còn nữa, lại có một người khác rất giống người này xuất hiện, anh cho rằng nên làm cái gì bây giờ?" Tạ Uyển Doanh hỏi, sợ mình làm chuyện không tốt đối với cô bạn nhỏ.
Tào Dũng nghe xong trong lòng nghĩ lại, quả nhiên tiểu học muội thiếu đi mạch não yêu đương. Bởi vì ánh mắt tiểu học muội giờ phút này nhìn anh, không phải là thỉnh giáo một chuyên gia tình yêu mà là một chuyên gia y tế.
Bảo anh làm gì đây, mặc dù anh không phải là một chuyên gia về tình yêu.
"Em có muốn anh trả lời câu hỏi này từ khía cạnh y tế không?" Tào Dũng hỏi một chút, xác định ý tứ của cô.
Tạ Uyển Doanh gật đầu, xử lý bất kỳ vấn đề gì cũng nên chú ý đến khoa học.
Ý nghĩ của tiểu học muội không sai. Tình yêu là một vấn đề tình cảm, nhưng tốt nhất nên giải quyết một cách bình tĩnh và khoa học.
Tào Dũng cẩn thận giúp cô suy nghĩ, nói: "Nếu như một người có bộ não bình thường, không có chứng mù mặt, thì tuyệt đối không thể nhầm lẫn hai người, cho dù hai người này rất giống nhau. Vì vậy, những gì em lo lắng không phải là cô ấy nhầm lẫn, mà là một người tương tự sẽ kích hoạt một ký ức sâu trong não. Sợ rằng ký ức này có thể sẽ lặp đi lặp lại trong thực tế.”
Hóa ra là như vậy. Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, nhớ tới tri thức liên quan: "Đàn anh, anh lại nói về nguyên lý y học ở đây.”
Lại nói về nguyên lý y học, Tào Dũng đành phải nở nụ cười, sau đó phát hiện trong mắt cô có chút ưu sầu, vươn tay nắm tay cô đặt trên đầu gối an ủi: "Chức năng ký ức này ở khu Hải Mã. Có những thứ chúng ta học thuộc lòng cũng không thể nhớ được, những đôi khi chúng ta không cần phải học thuộc lòng vẫn cứ nhỡ kỹ. Tất cả là do sự tập trung hay không tập trung. Chỉ có sự tập trung cao mới có thể đạt đến một ngưỡng kích thích cao. Tương tự như vậy, sở dĩ cảm xúc đau khổ khắc sâu trong tâm trí bởi vì lúc đó sự chú ý về thể chất và tinh thần của con người đều nằm ở tình cảm.”
"Đối với chuyện tình cảm này nhớ rất kỹ, không có cách nào quên sao?"
"Ký ức có thể được nhớ đè lên. Cũng giống như nếu em nhớ sai một từ, chỉ cần làm việc chăm chỉ hơn để nhớ đúng. Trí nhớ đúng càng mạnh, những ký ức sai lầm trong quá khứ sẽ dần biến mất. Điều em lo sợ là những kỷ niệm mới được nhớ đè lên cũng khiến cô ấy đau đớn không kém.”