Chương 797: Càng khẩn cấp càng không thể loạn
Chương 797: Càng khẩn cấp càng không thể loạn
Tống Học Lâm cúi đầu, cuộc nói chuyện với Đào Trí Kiệt bị cắt đứt. Nghiễm nhiên Đào Trí Kiệt ở đối diện đã nghe được chuyện xảy ra bên này, đoán chừng là đang liều mạng chạy tới nơi này.
"Bác sĩ Ân." Tạ Uyển Doanh tiến lên, lấy hết dũng khí cho dù bị đối phương mắng cũng phải nói: "Cứu người quan trọng hơn, những vấn đề khác đến lúc đó rồi nói sau. Anh cần phải bình tĩnh, bây giờ không có bác sĩ nào khác. Anh phải cứu cô ấy”
Cái này không phải là đang nói nhảm sao? Ai sẽ cứu cô ấy nếu anh ta không cứu đây?
Chỉ là, trái tim như đang bị đóng băng lại, n Phụng Xuân biết, giáo sư cùng các bác sĩ khác trong khoa của mình đều đã về nhà.
"Bác sĩ Ân." Ánh mắt Tạ Uyển Doanh nhìn chằm chằm vào anh ta, hy vọng anh ta có thể nhanh chóng phấn chấn lên.
"Tôi biết." Ân Phụng Xuân cắn răng, ép mình xoay người đi ra ngoài chuẩn bị trước khi phẫu thuật, nhìn lên mặt cô ấy: "Cô nói xem, cô ấy bị thương như thế nào?”
Lúc này biểu tình bác sĩ n hỏi cô hình như tương đối tin tưởng cô, chứ không phải giọng điệu đầy nghi ngờ cô như lần trước. Tạ Uyển Doanh đang nghĩ chuyện đã xảy ra.
"Tình cảm của tôi dành cho cô ấy không phải là đùa giỡn, điểm này tôi có thể thề với bác sĩ Tạ." n Phụng Xuân nói.
Đối phương chính thức lên tiếng. Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu nói ra tình huống: "Bác sĩ n. Chính cô ấy nói, đó là một tai nạn.”
Anh ta biết cô ấy là một cô gái như vậy, cho nên mới có thể bị cái nhìn đầu tiên của cô ấy hấp dẫn thật sâu.
Tay Ân Phụng Xuân sờ đến ngực mình, cả trái tim đang vì cô ấy mà rung động. Xoay người, vội vàng đi ra ngoài phòng phẫu thuật rửa tay. Anh ta phải đưa cô ấy trở lại.
Mấy người còn lại nhìn chằm chằm vào nhau. Tạ Uyển Doanh tiến lên giúp Tống Học Lâm cầm lấy chuôi dao: "Bác sĩ Tống, bác sĩ đi rửa tay trước đi.”
Bác sĩ Tống tốt nghiệp trước cô, so với cô có kinh nghiệm phẫu thuật ở phương diện này hơn, Tạ Uyển Doanh phải dùng thái độ chuyên nghiệp để xử lý chuyện này.
Tình hình càng gấp càng không thể loạn. Cô phải bình tĩnh quyết đoán như đàn anh Tào khi đó đã cầm dao mổ cứu chị ba của cô, Tạ Uyển Doanh nghĩ.
Tống Học Lâm nhìn vẻ mặt của cô, suy tư trong con ngươi nâu càng sâu hơn một tầng.
Nghĩ đến ý chí kiên cường của cô như vậy có lẽ có liên quan đến vấn đề lúc trước cô hỏi Đào Trí Kiệt.
Bác sĩ có thể phẫu thuật cho người thân của mình không? Giống như bây giờ đang cố gắng tự mình cầm dao cho bạn.
Mặc kệ như thế nào, cuộc điện thoại vừa rồi của Đào Trí Kiệt nói rõ ràng cho cậu ta là tạm thời không có người.
Tình huống trước mắt đối với một bác sĩ trẻ tuổi mới làm bác sĩ như cậu ta mà nói là chưa bao giờ gặp qua, có chút đáng sợ. Có lẽ một ngày nào đó cậu ta sẽ gặp phải, hiện tại chẳng qua là sớm hơn một chút, trước khi cậu ta đã chuẩn bị tốt. Nhưng đối với bác sĩ phẫu thuật, phẫu thuật cấp cứu xảy ra thường xuyên, thường xuyên xảy ra tai nạn, làm thế nào có thể cho phép các bác sĩ có thời gian để chuẩn bị.
Cô đã nhận ra điều này sớm hơn cậu ta.
Bác sĩ, để trở thành một bác sĩ phẫu thuật đủ điều kiện thì phải vượt qua được ngưỡng này.
Ánh mắt Tống Học Lâm trở nên sâu sắc và lạnh lẽo, quyết đoán buông tay mình ra giao chuôi dao cho cô trước.
Hai tay vững vàng cố định chuôi dao ở góc độ ban đầu, hai mắt Tạ Uyển Doanh tập trung nhìn trên màn hình, không nhúc nhích, tựa như một bức tượng đá.
"A…" Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, một đôi dép phẫu thuật dừng ở đó kèm theo tiếng kêu kinh hô của bác sĩ gây mê.
Tạ Uyển Doanh và Lâm Hạo quay đầu lại, phát hiện là chị hai Liễu Tịnh Vân.
Tối nay là chị hai trực đêm nha. Tạ Uyển Doanh nhớ lại, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho chị hai: Chị hai, ngàn vạn lần chị đừng làm loạn.
Liễu Tịnh Vân tâm hoảng ý loạn đến cực điểm.
Nếu đôi mắt của cô ấy không nhìn nhầm, bệnh nhân bị sốc đang nằm trên bàn mổ là người mà cô ấy biết.