Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 796 - Chương 796: Lạnh Cứng Giống Như Người Chết

Chương 796: Lạnh cứng giống như người chết
Chương 796: Lạnh cứng giống như người chết
Chương 796: Lạnh cứng giống như người chết




Trong lúc mấy người đang nói chuyện, ngoài hành lang phòng giải phẫu vang lên tiếng dép lê.

"Ai? Là ai gọi người của khoa tiết niệu đi xuống? Nói có bệnh cần nhân phẫu thuật, không để chúng ta xem trước mà đưa đến phòng mổ trước để làm gì?" n Phụng Xuân nhận được thông báo đi vào phòng giải phẫu thấy không có ai đến giao nhận, đành phải lớn tiếng hô to.

Nghe thấy thanh âm của anh ta, Tống Học Lâm cũng thế, Lâm Hạo cũng thế, đều cảm thấy như cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời.

"Người bị thương đang ở trong phòng phẫu thuật đó." Y tá phòng phẫu thuật đi qua nghe thấy, chỉ đường cho người của khoa phẫu thuật tiết niệu: "Nói là từ khoa nội tim mạch đưa xuống.”

"Bệnh nhân của khoa nội tim mạch? Tình huống là gì? Trong điện thoại Hoàng Chí Lỗi nói không rõ ràng." n Phụng Xuân vừa bước nhanh vào phòng phẫu thuật, một đường chỉ trích tổng giám sát bệnh viện không rõ nói trong điện thoại.

Dù có phàn nàn như thế nào về công việc của người khác không đủ tỉ mỉ, anh ta là bác sĩ, nhận được thông báo là bệnh nhân cần cấp cứu vẫn lập tức dẫn người xuống.

"Nói là bị dao đâm, vì sao lại là từ khoa nội tim mạch xuống?" Tiểu Lý, bác sĩ nội trú khoa tiết niệu trẻ tuổi đi cùng anh ta, nhớ lại nội dung trong điện thoại của Hoàng Chí Lỗi càng suy nghĩ càng nghi hoặc: "Nếu là ngoại thương, không có khả năng đến khoa nội tim mạch, hẳn là đến khoa phẫu thuật tim mạch. Làm sao mà khoa cấp cứu có thể không đưa bệnh nhân chấn thương đến phẫu thuật.”

"Không hiểu tại sao." Phun ra bốn chữ này, n Phụng Xuân đứng ở cửa phòng phẫu thuật.

Bên trong mấy người Tạ Uyển Doanh cùng anh ta mặt đối mặt.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô xuất hiện, trực giác của n Phụng Xuân nghĩ đến cái gì, sắc mặt thoắt cái liền thay đổi, giọng điệu trầm hẳn đi: "Sao cô lại ở đây?”

Lâm Hạo sợ đến mức muốn ôm lấy đầu mình. Nhớ tới có người đã nói người này của khoa phẫu thuật tiết niệu rất ngầu.

"Bác sĩ n, là như vậy..." Tạ Uyển Doanh không kịp giải thích, thấy đối phương nhanh chóng vọt thẳng về phía giường phẫu thuật.

Đến bên giường phẫu thuật, tầm mắt n Phụng Xuân rơi xuống đầu giường, nhìn gương mặt hầu như không còn huyết sắc của cô ấy: "Chuyện gì xảy ra..." Thanh âm của anh ta không thể khống chế mà run rẩy.

Nghĩ thầm khoảng nửa tiếng trước, anh ta mới nói chuyện với cô ấy rằng ngày mai sẽ ăn cơm cùng nhau, đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ thổ lộ. Tại sao đột nhiên cô ấy trở thành bệnh nhân nằm trên bàn phẫu thuật của anh ta.

Chắc là anh ta đã nhìn nhầm rồi. Tay vươn ra chạm vào mặt cô ấy, làn da của cô ấy, đầu ngón tay truyền đến cảm giác vừa lạnh băng vừa cứng đờ. Tình trạng này cho thấy cô ấy đang ở trong tình trạng bị sốc.

Trái tim đau đến co rút, anh bta hít một hơi thật mạnh, hỏi: "Có phải là tai nạn xe hơi không? Làm bị thương ở chỗ nào!”

Không phải là một tai nạn xe hơi. Mấy người ở đây nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, trong lúc nhất thời ai cũng không biết trả lời vấn đề này của anh ta như thế nào.

Không cần phải hỏi nhiều, là một bác sĩ, tầm mắt của n Phụng Xuân nhanh chóng quét qua kiểm tra trên người cô ấy, quay đầu liền nhìn thấy con dao gọt hoa quả cắm trên bụng phải cô ấy.

Những người có mặt tại hiện trường thấy rõ khuôn mặt của anh ta đen như đáy nồi.

"Ai đã làm điều đó?" n Phụng Xuân hỏi, từng câu từng chữ từ trong đôi môi xanh trắng của anh ta phát ra, đại biểu cho cơn giận đến cực điểm.

Lúc trước cô ấy đang yên đang lành sao lại đột nhiên bị đao đâm?

Tiếp xúc với cô ấy một thời gian, anh ta biết cô là một người con gái như thế nào, không thể là cô ấy đi làm tổn thương người khác trước được.

Đó là ai vậy? Tại sao người đó lại làm tổn thương cô ấy?

Vấn đề là anh ta là một bác sĩ, và anh ta biết ý nghĩa của một đâm này đối với cô ấy là như thế nào.

Tiểu Lý đi cùng anh ta tới bị thần sắc của anh ta dọa sợ, chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh ta, không tự chủ được lùi về phía sau.

Bầu không khí tại hiện trường tồi tệ đến nỗi không thể tồi tệ hơn. Lâm Hạo cảm giác trời đất tối sầm. Nếu cô bạn của bạn cùng lớp chết, sau này cậu sẽ đối mặt với bạn cùng lớp và bác sĩ n như thế nào đây.





Bình Luận (0)
Comment