Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 795 - Chương 795: Chỉ Có Thể Để Cậu Ta Tới Đứng Đầu

Chương 795: Chỉ có thể để cậu ta tới đứng đầu
Chương 795: Chỉ có thể để cậu ta tới đứng đầu
Chương 795: Chỉ có thể để cậu ta tới đứng đầu




"Em nói đi." Đào Trí Kiệt chuẩn bị tâm lý, giọng điệu chậm lại.

Nghe giọng nói của đàn anh đã ổn, Tạ Uyển Doanh nói thẳng: "Cô bạn nhỏ của em bị bệnh nhân giường số 21 cầm dao đâm, bị đâm vào thận.”

Phía đối diện yên lặng giống như chết.

Tạ Uyển Doanh có thể cảm nhận được, đàn anh Đào phía đối diện bị những lời này của cô làm cho choáng váng. Đoán chừng là nụ cười ngày thường trong hốc mắt nam thần đẹp trai đã không còn.

Trong lòng Đào Trí Kiệt nghĩ: Anh ta đã hành nghề y nhiều năm, lần đầu tiên trong đời gặp phải loại chuyện này, có thể không khiến anh ta bị choáng váng sao?

"Đàn anh Đào, anh đừng quá lo lắng. Anh có thể giúp em gọi giáo sư tiết niệu trở lại bệnh viện sớm không? Em sẽ vào phòng phẫu thuật để giúp đỡ trước, nhưng bác sĩ làm nhiệm vụ trực bên khoa tiết niệu tối nay là bác sĩ n.”

Tiểu học muội trước tiên lại an ủi ngược lại anh ta. Đào Trí Kiệt nghe xong dở khóc dở cười.

Nửa câu đầu của cô nếu như cô không nói thì anh ta cũng sẽ nhanh chóng làm chuyện đó, nghe được nửa câu sau của cô anh ta lại cả kinh: "Bác sĩ n trực?”

Ai, chẳng lẽ đàn anh Đào cũng biết chuyện tình yêu giữa cô ấy và bác sĩ n? Đàn anh biết khi nào?

Điều này phải nói đến ngày đó anh ta xách túi công vụ ra ngoài, nhìn thấy bác sĩ trong tổ mình toàn bộ đều đứng ở ngoài cửa lối cứu hỏa nghe lén. Anh ta đã đi qua tự mình đốc thúc mọi người rời đi, nói cho mọi người hành vi nghe lén như vậy là không tốt. Đương nhiên, chính anh ta cũng thuận tiện nghe xong chuyện gì xảy ra ở bên cạnh.

Tiểu học muội cần phải hiểu được, bản tính bát quái này ai cũng có, bao gồm cả bác sĩ.

"Việc này nếu nói thì có chút dài dòng." Đào Trí Kiệt nói một câu ngắn gọn trước cho tiểu học muội, anh ta là chính nhân quân tử không tiện giải thích chi tiết.

Cứu người quan trọng hơn, Tạ Uyển Doanh nói với đàn anh: "Không có việc gì, em sẽ cùng bác sĩ Tống vào phòng phẫu thuật giúp bác sĩ n phẫu thuật, chúng em sẽ cố gắng hết sức đợi giáo sư trở về.”

Tiểu học muội lại cướp việc an ủi anh ta trước? Đào Trí Kiệt nhíu mày, rõ ràng chứng minh tình huống của người bị thương không tốt lắm.

n Phụng Xuân khẳng định không thể tự tin như lời nói của cô. Anh ta vừa là một bác sĩ phẫu thuật vừa là tiền bối của họ, và anh ta biết điều này có ý nghĩa gì đối với một bác sĩ phẫu thuật.

Thay vì nói tiểu học muội dường như đã quên mất tình cảnh lần trước Triệu Hoa Minh sợ cháu trai phẫu thuật, không bằng nói cô biết tình huống hiện thực là như vậy nên chỉ có bất chấp tất cả. Anh ta ở hiện trường hẳn là chỉ có thể nghĩ như cô, cho nên anh ta sẽ trở về trước. Đào Trí Kiệt suy nghĩ một chút, muốn Tống Học Lâm nhận điện thoại.

Tống Học Lâm cố định chuôi dao không có cách nào cầm điện thoại di động, người khác giúp cậu ta cầm điện thoại di động nói chuyện: "Em ở đây, giáo sư Đào. Giường số 21…"

"Đang có người theo dõi cô ấy đúng không?"

"Vâng."

"Tiểu Tống, hiện tại tinh lực của chúng ta nhất định phải tập trung toàn bộ vào người bị thương, cứu người bị thương trở về rồi nói sau. Điều này đặc biệt quan trọng đối với bản thân cô ấy." Đào Trí Kiệt nhấn mạnh đối với cậu ta rằng chuyện này ảnh hưởng bao nhiêu, vừa thương lượng với cậu ta: "Tôi đang ở gần bệnh viện, trở về cần chút thời gian, ước chừng chậm nhất mười mấy hai mươi phút. Cậu vào phòng mổ, nếu như bác sĩ n không làm được thì cậu lên làm chính đi. Tôi biết cậu đã thực tập tại khoa tiết niệu ở Bắc Đô.”

"Là học tập khoảng hai tháng ở nơi đó." Trong giọng nói của Tống Học Lâm toát ra sự do dự.

"Vô luận như thế nào trước tiên cần kẹp động mạch tránh dẫn đến việc mất máu nhiều." Đào Trí Kiệt hướng dẫn cậu ta, hy vọng cậu ta nhớ lại các bước phẫu thuật.

"Giáo sư Đào, tình huống hiện tại của người bị thương..." Tống Học Lâm là bác sĩ đầu tiên xử lý người bị thương, rõ ràng nhất tình trạng của bệnh nhân, tuyệt đối không lạc quan như anh ta (ĐTK) nghĩ qua điện thoại.





Bình Luận (0)
Comment