Chương 802: Là vì bất đắc dĩ
Chương 802: Là vì bất đắc dĩ
Phó Hân Hằng chắc chắn không phải người thấy chết mà không cứu, chỉ là ăn ngay nói thật: “Khi tôi thực tập ở bệnh viện trực thuộc học viện y của chúng ta, ở lại khoa tiết niệu chỉ hai tháng, căn bản chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Phẫu thuật thì chỉ làm nội soi bàng quang đơn giản. Anh bảo tôi đến thực hiện ca phẫu thuật này? Động mạch thân ẩn nấp ở đâu, đợi đến khi tôi tìm ra rồi, thì ước chừng bệnh nhân đã tử vong trước.”
“Tôi giống như cậu ta. Đừng hỏi khoa chỉnh hình như tôi đây.” Thường Gia Vĩ không cần người khác nói đến đã vội vàng phủ sạch bản thân trước.
Không được thì chính là không được, thực sự thì những việc của chuyên môn phải để người ở chuyên môn đó đến làm, y học thì càng không thể lộn xộn được, sẽ giết chết người.
Ca phẫu thuật này cần bác sĩ chuyên khoa đến thực hiện. Chỉ có bác sĩ chuyên khoa quá quen tay với vị trí giải phẫu này, mới có thể kẹp động mạch chảy máu. Bác sĩ thế chỗ của những khoa khác, chỉ là người mù xem voi, vừa làm vừa mò mẫm. Phẫu thuật thông thường có thể thử làm như vậy, nhưng đã quá muộn đối với bệnh nhân mất quá nhiều máu này.
Vì để tránh trường hợp này xảy ra, bệnh viện đều có bác sĩ túc trực 24/24 ở các khoa, chỉ là tối nay lúc này có một số việc vô cùng đặc thù.
Bác sĩ nội trú trẻ tuổi Tiểu Lý không có kinh nghiệm, bạn hỏi cậu ta lúc rút dao làm thế nào tìm thấy động mạch để kẹp. Vấn đề này có lẽ giáo sư cũng phải suy nghĩ thì cậu ta hoàn toàn không thể tìm ra đáp án, cậu ta không phải kỳ tài Tống Học Lâm kia. Chỉ có thể càng lờ mờ so với phó cao của các khoa khác như Tào Dũng và Đào Trí Kiệt.
n Phụng Xuân là bác sĩ chính, có không ít kinh nghiệm mổ chính, có lẽ là được. Nếu không người ở khoa tiết niệu chạy nhanh như vậy cả ngày hôm nay.
Vấn đề hiện tại người đang nằm trên giường phẫu thuật là ai!
“Không phải bác sĩ n ở đó sao?” Cửa phòng phẫu thuật có bác sĩ khác đi ngang qua, nhìn thấy tình cảnh này, gọi lớn với n Phụng Xuân.
“Bác sĩ n là người có thực lực. Để anh ta nói xem làm như thế nào. Nếu anh ta cảm thấy người phẫu thuật không đủ, có bác sĩ Tào và bác sĩ Đào ở đó. Nếu lại không đủ, tất cả chúng ta đi lên giúp đỡ phụ một tay.” Các bác sĩ ngoại khoa khác không biết tình hình, từng người một lần lượt đề nghị với n Phụng Xuân.
Tất cả đều là lòng nhiệt tình muốn lao vào giúp đỡ cứu người.
Nghe những người này nói nhảm, Thường Gia Vĩ không thể nhịn được nữa, quay đầu nói với bọn họ: “Các người đừng có hối thúc bác sĩ n nữa. Anh ta bây giờ đứng trên bàn mổ không có ngất xỉu là tốt lắm rồi.”
“Tại sao bác sĩ n lại ngất? Anh ta không khỏe sao? Thế mà người khoa tiết niệu còn gọi anh ta trực ban?” nhóm người nhao nhao muốn hỏi đến cùng.
“Cô gái này là người bác sĩ n thích, có tình cảm đặc biệt với bác sĩ n.” Thường Gia Vĩ vừa trả lời, vừa lắc đầu thở dài những người này tin tức thật lạc hậu.
“Người bị thương không phải cô gái bán trà sao?” Chính bởi vì Ngô Lệ Tuyền đi lại rất nhiều các khoa trong bệnh viện, vì vậy các bác sĩ biết cô bị thương đều quan tâm, tin tức mà mọi người nghe trước đó khác với những gì Thường Gia Vĩ nói: “Chúng tôi biết sau khi cô ấy đến bệnh viện chúng ta, là người đầu tiên tặng trà là cho bác sĩ Phó. Làm sao có thể, cô ấy không thích bác sĩ Phó mà là thích bác sĩ n sao?”
Phó Hân Hằng xoay người, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn những người này: Có phải toàn ở sau lưng tôi tùy tiện tung tin đồn không?
Giống như Thường Gia Vĩ đã từng hiểu lầm bạn học cũ, nhưng bây giờ đã làm sáng tỏ chân tướng sự việc, trước mặt mọi người làm sáng tỏ cho bạn học cũ, để nhìn đúng sự việc: “Cô ấy mang trà đến tặng cho cậu ta, là bởi vì lúc ăn cơm cậu ta quan tâm đến lá trà mà cô ấy quảng cáo, có thể cho rằng công việc kinh doanh của mình mà làm tốt nhất.”
Một nhóm người đều nghe rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía n Phụng Xuân tràn đầy thông cảm đáng thương: Trời ạ, chàng trai này đang chịu tội gì vậy? Thế mà lên bàn mổ trong điều kiện này, chắc chắn là bị bất đắc dĩ mà.