Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 803 - Chương 803: Điện Thoại Viện Trợ Không Được

Chương 803: Điện thoại viện trợ không được
Chương 803: Điện thoại viện trợ không được
Chương 803: Điện thoại viện trợ không được




“Người ở chính khoa tiết niệu bọn họ tại sao không đến cứu?”

Tất cả mọi người nhìn đi nhìn lại thì phát hiện sự thật kinh khủng này, người ở các khoa khác cơ bản đều ở đây, chỉ ngoại trừ không có khoa tiết niệu.

“Khoa tiết niệu bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay tập hợp đi ăn cơm rồi sao? Để một mình bác sĩ n làm bia đỡ đạn?”

Cứ như vậy phê bình người ở khoa tiết niệu không có đạo lý. Chỉ có thể nói người ở khoa tiết niệu rất tín nhiệm năng lực của n Phùng Xuân, sau khi tan làm đều bỏ chạy ngay lập tức.

“Có thể là không biết người của bác sĩ n xảy ra chuyện.”

“Có lẽ là tình huống như vậy.”

“Gọi điện thoại báo cáo cho bọn họ biết, bảo bọn họ trở lại.”

Gọi rồi. Cho dù là trưởng nội trú trực ban Hoàng Chí Lỗi hay là y tá trong phòng phẫu thuật không ngừng gọi điện thoại. Chỉ là mọi người chạy quá nhanh, đã về đến nhà rồi, quay trở lại gặp phải ùn tắc giao thông, quay trở lại cũng đã quá muộn.

“Trong điện thoại hỏi bác sĩ Vi phải làm như thế nào?” Bác sĩ khác nói.

Điện thoại Vi Thiên Lãng đã kết nối được.

“Tình huống hiện tại bệnh nhân như thế nào, dao đâm ở đâu, không chụp CT sao?”

“Chụp không được.” Tào Dũng giải thích: “Bởi vì hiện tại con dao kia đang ở bên trong cản máu, chụp CT không có người đỡ dao không được.”

“Chẳng khác nào bệnh nhân không làm kiểm tra gì, mà trức tiếp đặt lên bàn mổ sao? Vi Thiên Lãng ngạc nhiên, là muốn nói: “Nếu tôi ở đó cũng không có dũng cảm làm chuyện này. Bệnh nhân nào vậy?”

Có thể khiến cho bác sĩ không tuân theo thông lệ mà nhất quyết cứu bệnh nhân thì không phải là một bệnh nhân bình thường.

“Hiện tại điều quan trọng nhất là, anh nói cho chúng tôi biết làm thế nào để rút con dao ra.” Tào Dũng không muốn nói lời thừa với ông ấy.

“Tôi không có ở hiện trường, không rõ tình huống cụ thể, làm sao có thể nói cho các cậu biết rút như thế nào?”

“Ý của anh là anh cũng không nghĩ ra được rút như thế nào có đúng không?”

“Đúng vậy, bác sĩ Tào. Trước tiên cậu đừng căng thẳng. Nếu không cậu hỏi bác sĩ n khoa tiết niệu chúng tôi thử, cậu ta cũng được.” Vi Thiên Lãng có thể hiểu lầm bệnh nhân này là bệnh nhân đặc biệt của Tào Dũng, nói với anh.

“Giáo sư Vi.” Những bác sĩ xung quanh còn vội vàng hơn so với người phẫu thuật, nhao nhao vây quanh bên điện thoại mật báo với Vi Thiên Lãng: “Bệnh nhân là người đang yêu đương với bác n khoa các người.”

“Tại sao tôi lại không biết.” Vi Thiên Lãng bị dọa.

“Anh bây giờ chỉ cần nói, dựa theo kinh nghiệm trước đây của anh, đã từng điều trị với nạn nhân như vậy hay chưa, trước đây anh rút ra như thế nào?” Đào Trí Kiệt vốn luôn ôn nhu, gấp gáp đến mức muốn văng tục.

Mỗi một giây trên bàn mổ ở đây không thể nào lãng phí được nữa.

Vi Thiên Lãng ở bên kia im lặng, qua một lúc sau, mới nói: “Chỉ có thể trực tiếp rút.”

Trong nháy mắt, một nhóm bác sĩ trong phòng phẫu thuật đã hét với ông ấy: “Anh cứ như thế mà để cho bọn họ trực tiếp rút ra à, lời nói này của anh mà cũng không biết xấu hổ nói ra à.”

“Tôi không biết tình huống như thế nào, các người bảo tôi nghĩ như thế nào? Các người nói gì với tôi cũng vô dụng. Cái này phải nhìn tận mắt mới cảm nhận được. Kéo nó ra chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu, không cần nghĩ nhiều. Liên quan đến việc làm như thế nào để cầm màu này, đương nhiên khoa tiết niệu tôi có thể quen thuộc với một số chỗ đó, tốc độ tìm được mạch máu có thể nhanh hơn các người rất nhiều. Vấn đề là, tôi không có ở đó, bác sĩ n thì ở đó, bác sĩ n....” Vi Thiên Lãng bị đồng nghiệp mắng mỏ thì bất bình, đầu óc lộn xộn, trực tiếp gọi n Phụng Xuân đang ở mặt ở hiện trường.

Ân Phụng Xuân nào nghe được giọng nói của anh.

Đầu chàng trai này chảy máu. Những người khác không dám nhìn vào vầng trán trắng nõn của anh.

“Lấy một ít máu trước.” Nhìn thấy tình huống này, bác sĩ gây mê nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và nhờ người đến ngân hàng máu và mang về một ít máu càng nhiều càng tốt.





Bình Luận (0)
Comment