Chương 814: Ngã bất tỉnh
Chương 814: Ngã bất tỉnh
"Giáo sư Đàm. Không phải em bị thương." Thấy giáo sư đến thăm mình, Tạ Uyển Doanh nói rõ với giáo sư.
Nhận được câu nói này của cô, khuôn mặt Đàm Khắc Lâm giống như nở nụ cười, nói với cô: "Thầy biết không phải em bị thương."
Giáo sư Đàm đến không phải để thăm cô chẳng lẽ là tới kiểm tra tình hình học tập của cô? Tạ Uyển Doanh trong lòng đầy nghi ngờ. Những suy nghĩ của giáo sư đôi khi cô không thể nào hiểu được.
"Em vẫn ổn chứ?" Đàm Khắc Lâm nhìn sắc mặt cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hỏi.
Câu hỏi của giáo sư Đàm thật sự rất lạ, cô nói không phải là cô bị thương thì làm sao hỏi cô có sao không chứ?
Ở phía trước mặt, cặp mắt một mí của giáo sư Đàm hiện lên tia sắc bén, giống như nhìn thấu cái gì đó trên mặt cô.
Cô là đột nhiên nằm mơ sao? Làm sao lại cảm giác được tầm nhìn của bản thân có chút mơ hồ, giống như lúc sống lại, hết thảy như mây như sương mù, hồn giống như muốn bơi đi.
“Này!”
Giọng nói của của mọi người xung quanh chợt lớn lên.
Khi cô nhắm lại thì điều cô nhìn thấy cuối cùng là một số bàn tay duỗi ra cùng lúc, không ai có thể đỡ được cô, cô đập mạnh xuống và bất tỉnh.
Người cô gục xuống quá nhanh.
Tất cả các bác sĩ đứng xung quanh cô đều rất ngạc nhiên.
Hỏi học trò một câu em có khỏe không, Đàm Khắc Lâm tuyệt đối không nghĩ tới cô lại gục xuống nhanh như vậy, lời này của anh ta vừa hỏi xong chưa kịp nhìn kỹ cô thì cô đã gục xuống như núi bị sạt lở, khiến giáo sư như anh sợ tới mức tim đập thình thịch.
Đào Trí Kiệt và những người khác ở cách đó không xa, sau khi không thể tin được những gì bản thân nhìn thấy, tất cả mọi người đều hướng thẳng đến.
"Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu?" Một nhóm người tức giận nói. Các bác sĩ lại căn bản không thể nhận ra khuynh hướng cô muốn ngã xuống vào một giây trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngã xuống mới phản ứng lại.
"Thế nào rồi?" Hà Quang Hữu đứng ở bên ngoài nhìn xung quanh, sốt ruột hỏi.
Chủ yếu là một nhóm người vây quanh Tạ Uyển Doanh ngã xuống, mấy vị tiền bối ở phía trước, anh ta không chen vào được.
Tống Học Lâm đứng chung với anh ta, trong con ngươi nâu hiện lên một chút kinh ngạc, chứng tỏ cũng nằm ngoài dự liệu của cậu ta. Nhớ lại cảnh cô ngã xuống có chút kinh hoàng, cậu ta rất lo lắng nói: "Có thể là xuất huyết não hay không?"
"Là lúc té xỉu đập vào gáy sao?" Hà Quang Hữu nói to.
Đối với những người bị ngã, các bác sĩ sợ nhất là bệnh nhân bị chấn thương thứ phát. Nếu phần gáy trực tiếp chạm đất sẽ chết. Hơn nữa giống như tình hình của cô ngã xuống quá nhanh, căn bản không có biện pháp để đỡ những chỗ khác để cho cả thân thể chậm rãi ngã xuống, nếu đầu không tiếp đất nhẹ nhàng thì sẽ xảy ra chuyện.
Tất cả mọi người đều rất lo lắng về vấn đề này.
"Không có không có. Bác sĩ Tào đã bắt được em ấy." Đàm Khắc Lâm ngồi xổm bên cạnh học trò xem rõ tình hình hiện tại, vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng rằng nữ học trò này anh ta thu nhận có thể khiến anh ta lăn xả với bất cứ thứ gì. Sớm biết anh ta đã không hỏi cô vẫn ổn chứ. Giờ không rõ lời nói của anh ta có chạm vào một công tắc khiến cô bất tỉnh hay không.
"Đàn anh, đàn anh, anh không bị thương chứ?" Hoàng Chí Lỗi đứng ở bên cạnh đồng thời cũng lo lắng cho sư huynh mà nói to .
Đàn anh Tào nhất định cố gắng hết sức để giữ được tiểu học muội, vì không ai đỡ được cô cả. Tiểu học muội nói nếu không tốt sẽ được đưa đến phòng phẫu thuật của khoa phẫu thuật thần kinh. Nghĩ đến Hoàng Chí Lỗi ở đây, đến lúc đó sợ sẽ mức nhảy dựng lên.
"Không có việc gì." Nhận được câu hỏi của đàn em, Tào Dũng cất giọng trả lời.
Những người khác nghe được giọng nói tương đối trầm ổn của anh, có thể xác định được ít nhất Tạ Uyển Doanh không ngã đến mức xảy ra chuyện.
"Tay của cậu có thật là không sao không?" Đào Trí Kiệt đứng gần họ, hai mắt quan sát học đệ học muội, nét mặt vui mừng hoàn toàn không có: "Cậu cảm thấy em ấy như thế nào rồi?