Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 822 - Chương 822: Như Vậy Quá Là Ích Kỷ

Chương 822: Như vậy quá là ích kỷ
Chương 822: Như vậy quá là ích kỷ
Chương 822: Như vậy quá là ích kỷ




Sau khi nghe Tào Dũng phân tích, các bác sĩ mới nhận ra rằng cô ấy bị bệnh đã tin tưởng và tôn thờ một người dì bác sĩ trong lòng.

Người dì bác dĩ được giới thiệu cũng vô dụng, đối với cô ấy mà nói cuối cùng lại là xa lạ, không bằng bà cô thường đến nhà làm khách.

Tình cảm trong lòng của Lý Á Hi đối với dì này rất phức tạp, người dì chỉ tốt với mẹ cô và có vẻ không thích cô ấy cho lắm. Vấn đề khi cô ấy thực sự ốm đau, cô ấy chỉ có thể nghĩ đến dì là người đáng tin cậy nhất. Ai đã làm cho mẹ cô ấy nói với cô ấy rằng cô của bác sĩ là đáng tin cậy nhất. Cô gái này, có triệu chứng đường tiêu hóa hẳn là đã nhiều năm, cô ấy thích thầm con trai sinh viên y khoa của một người dì làm bác sĩ cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Mặc dù ung thư tuyến tụy tuy là khó khăn để phát hiện ra, nhưng ung thư không bao giờ là một căn bệnh phát sinh đột ngột mà là căn bệnh đã tích tụ trong nhiều năm.

Những người thích diễn luôn làm mọi việc đều có lý do, và họ chỉ có thể thực hiện một cách tuyệt vọng để thu hút sự chú ý và quan tâm của người khác khi họ bị lơ là. Suy cho cùng, cô gái này cũng là một con sâu đáng thương.

Tào Dũng nhìn nhận như thế nào? Chưa bao giờ thấy anh tiếp xúc với bệnh nhân này như thế nào. Nhưng anh là một chuyên gia phẫu thuật thần kinh, và những bệnh nhân mà anh nhìn thấy đều có một đặc điểm chính, miễn là hành vi của họ khác với người bình thường.

Người nhà này không muốn đưa bệnh nhân đi khám ở khoa tâm thần hay bệnh viện tâm thần, phải biết rằng người Trung Quốc có sức đề kháng với bệnh tâm thần rất cao, thời buổi này rất ít bác sĩ tâm lý. Vì thế những bệnh nhân này luôn muốn đến chỗ anh để gặp bác sĩ khám bệnh, nghi ngờ đầu đã xảy ra vấn đề gì. Hầu hết các bệnh nhân phẫu thuật thần kinh đều bị rối loạn cả tâm lý lẫn tâm thần. Theo thời gian, Tào Dũng đã quen thuộc với những người này và những chuyện như thế này, nghe chút lịch sử trong quá khứ của bệnh nhân này có thể đoán được mọi chuyện từ trong ra ngoài.

Tất nhiên, việc đầu tiên trong việc này là làm cho người nhà bệnh nhân không bỏ chạy. Tào Dũng nói với Đới Vinh Hồng, chỉ có một lý do đơn giản đó là bác sĩ không thể làm việc này.

Cô ấy đã giới thiệu một bệnh nhân cho một đồng nghiệp để chữa trị, đồng nghiệp đó đã nói với cô ấy về một vấn đề lớn như vậy, hy vọng cô ấy có thể giúp đỡ cứu người. Nếu cô ấy sẵn sàng hỗ trợ, sau này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào, tất cả đồng nghiệp ở một số khoa của bệnh viện sẽ bị liên lụy.

Thân là một bác sĩ, cô ấy có thể quan tâm đến bất kỳ bệnh nhân nào cần giúp đỡ, nhưng lại không quan tâm đến tại nạn của bệnh nhân mà cô ấy giới thiệu. Vấn đề là nằm ở đâu?

Điều đó có nghĩa là cô ấy đang có định kiến với cô gái này. Lời này Tào Dũng đã nể mặt Đới Vinh Hồng nên đã không vạch trần. Cô ấy cũng biết rằng mọi người có thể thầm thích con trai cô ấy, cô ấy lại không hài lòng, nhưng ngại mặt mũi giới thiệu vào bệnh viện chữa trị. Sau khi người ta nhập viện, cô ấy nên nghĩ rằng mình đã quên chuyện đó, dù sao cô ấy cũng đang trốn người này, vì sợ nghe thấy người ta nhắc đến con trai mình.

Nói trắng ra, cô ấy đã quên mất rằng cô ấy là một bác sĩ. Làm bác sĩ thì phải có tính chuyên nghiệp của bác sĩ, nếu có thù oán trong lòng thì có thể trực tiếp từ chối bệnh nhân và nói với người ta nên tìm bác sĩ khác, cô ấy cần gì phải giả bộ hài lòng trước mặt để giúp đỡ người khác.

Đới Vĩnh Hồng đã khóc vì một là cảm thấy mình thực sự có lỗi, hai là cũng sợ bị Tào Dũng vạch trần sự ích kỷ của mình.

Các bái sĩ khác cũng đang cân nhắc trong lòng, đại khái là đoán được bảy tám phần gì đó.

Ánh mắt giáo sư Ngô nhìn Đào Trí Kiệt: Em thực sự có biết thế nào thật thế nào giả không?

Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không thể dự đoán được chính xác mức độ nghiêm trọng tiếp theo của sự việc. Chủ yếu đều là đồng nghiệp, cũng bó tay. Với tư cách là một bên thứ ba, Tào Dũng đã dám trực tiếp nói ra.

"Tôi sẽ lập tức đến phòng bệnh thăm cô ấy." Sau khi Đới Vĩnh Hồng thề sẽ sửa sai, cô ấy trịnh trọng xin lỗi các bác sĩ trong khoa phẫu thuật gan mật: "Chủ nhiệm Sương, bác sĩ Đào, xin lỗi vì đã gây phiền phức có mọi người.”

"Chúng tôi sẽ tiếp tục làm phẫu thuật cho cô ấy." Đào Trí Kiệt nói, "Sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho cô ấy.”





Bình Luận (0)
Comment