Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 821 - Chương 821: Đừng Phụ Lòng Tin Của Bệnh Nhân

Chương 821: Đừng phụ lòng tin của bệnh nhân
Chương 821: Đừng phụ lòng tin của bệnh nhân
Chương 821: Đừng phụ lòng tin của bệnh nhân




“Suy nghĩ từ góc nhìn của khoa ngoại tổng quát hai là gì?”

Đới Vinh Hồng nói: "Chuyện này tôi đã nói chuyện với mẹ cô ấy, bệnh này quá khó để kiểm tra, không phải nói chủ nhiệm Thẩm và những người khác kiểm tra cho con gái cô ấy không cân thận."

"Tôi không phải chỉ cái này." Tào Dũng sửa lại phương hướng suy nghĩ của cô ấy: "Con gái cô ấy trong thời gian nằm viện ở khoa khoại tổng quát hai đã xảy ra chuyện một lần, buổi tối tự mình chạy ra khỏi khoa nội trú. Chuyện này, khoa ngoại tổng quát hai hẳn là đã có liên lạc qua điện thoại với cô. ”

"Đúng.”

"Sau đó cô có chú ý tới chuyện này hay không. Khi cô ấy phải nhập viện một lần nữa, cô đã bao giờ nói với mẹ cô ấy chưa, không thể làm những điều như vậy một lần nữa, cần phải giáo dục con gái mình. Bệnh viện không phải trường học, cô để cho mẹ cô ấy một lần nữa lầm tưởng, trực tiếp đưa con gái vào bệnh viện rồi ném cho bác sĩ như vậy có được không?"

"Bác sĩ Tào, tôi quả thật chưa từng nghĩ tới những vấn đề mà cậu nói." Đới Vinh Hồng thừa nhận đầu óc cô ấy sắp không xoay chuyển được.

"Cho nên nói, cô căn bản không có đem bệnh nhân này để ở trong lòng ngươi, tầm quan trọng của cô ấy ở trong lòng cô không bằng mẹ cô ấy. Ngay cả khi cô ấy nằm viện, cô cũng không biết cô ấy say mê sinh viên y khoa của chúng ta?”

"Cái này tôi thật sự không biết." Đới Vinh Hồng tỏ vẻ như chuyện này cũng khiến cô kinh ngạc: "Tôi nghe nói cô ấy cầm dao chạy đi tìm một thực tập sinh, tôi nghe xong cảm thấy rất khó tin. Cô ấy muốn tìm một bác sĩ cứu mạng cũng nên tìm một bác sĩ chính thức. ”

Lâm Hạo ngồi trong góc, cùng với giáo sư Nhậm Sùng Đạt và lớp trưởng Nhạc Văn Đồng, vừa nghe vừa cúi đầu. Cho đến nay anh ta không thể hiểu được lý do tại sao Lý Á Hi lại say mê cậu ấy, cậu ấy đối với cô ấy chỉ là vì công việc mà thôi, để ngăn chặn cô ấy sinh ra những ảo tưởng không thực tế với cậu ấy.

"Bác sĩ Lâm có phải đã đặc biệt chiếu cố cô ấy không?" Đới Vinh Hồng hỏi.

Lâm Hạo lập tức ngẩng đầu lên: "Không có, khi cô ấy là bệnh nhân do tôi phụ trách, tôi cũng giống như những bệnh nhân khác."

Một nhóm giáo sư ở khoa ngoại tổng quát hai nói giúp anh ta: "Đây là sự thật. Trong thời gian thực tập tại khoa của chúng tôi, cậu ấy nói rằng cậu ấy đối với bệnh nhân nào cũng như nhau, không hơn không kém. Không giống Tạ Uyển Doanh. Tạ Uyển Doanh đối với bệnh nhân thật sự ân cần chăm sóc. ”

Đột nhiên lại nói đến bạn học Tạ.

"Tôi hỏi bác sĩ Đới câu hỏi này là hy vọng bác sĩ Đới có thể nhớ lại một chút gì đó." Tào Dũng nói.

Đới Vinh Hồng ngẩn người: Lời này của anh rốt cuộc là có ý gì?

"Bác sĩ Lâm đối với cô ấy cũng không tốt. Điều này chỉ cần hỏi tất cả những người biết sẽ nhận được cùng một câu trả lời. Cho nên, tôi phỏng chừng cô ấy không phải đang tìm bác sĩ Lâm, là từ trên người bác sĩ Lâm tìm bóng dáng của người khác. ”

"Bác sĩ Lâm cậu ấy." Đới Vinh Hồng quay đầu cố gắng tìm ký ức tương tự trên mặt Lâm Hạo, đột nhiên mở to mắt: "Cậu ấy có chút giống. ”

"Giống ai?" Các bác sĩ khác vội vàng hỏi.

Đới Vinh Hồng đã kinh hãi đến nói không nên lời.

Tào Dũng giải mã bí ẩn này cho cô: "Con trai cô cũng là sinh viên y khoa, mặc dù không phải ở Quốc Hiệp. Cậu ấy và bác sĩ Lâm diện mạo không giống nhau, nhưng bóng lưng tương đối giống nhau, quan trọng nhất là tính cách lạnh lùng không thích để ý tới người khác. Không ai vô duyên vô cớ, giống như cô nói, khiến người ta không thể lý giải đi thích một sinh viên y khoa, coi người đó như rơm cứu mạng.”

Ngón tay Đới Vinh Hồng trên trán mình lau mồ hôi.

"Cô nghĩ rằng cô ấy đang băn khoăn về những gì mẹ cô ấy làm gì? Tại sao cô ấy không bao giờ băn khoăn về việc cha cô ấy không đến? Cầm dao gọi mẹ mình và bác sĩ Lâm muốn đến. Bởi vì cô, bác sĩĐới, cô và mẹ cô ấy có mối quan hệ sâu sắc hơn. Có lẽ cô ấy đã từng thích con trai cô, nhưng rốt cuộc trong thời gian nằm viện cô đơn, nghĩ đến người dì như cô giới thiệu cho cô ấy đến bệnh viện này chữa bệnh, cho nên toàn tâm toàn ýtin tường. Kết quả thì sao?"

"Bác sĩ Tào, cậu không cần nói nữa, là tôi sai rồi." Đới Vinh Hồng hốc mắt đỏ lên.





Bình Luận (0)
Comment