Chương 824: Chăm sóc tốt bệnh nhân chính là có kỹ thuật tốt
Chương 824: Chăm sóc tốt bệnh nhân chính là có kỹ thuật tốt
"Tôi sẽ tự mình hỏi em ấy nguyên nhân." Phó Hân Hằng quyết định liền nói, vì danh dự của khoa ngoại, phải biết được tường tận vấn đề này. Về phần người bên cạnh suy tính mấy chuyện nhỏ nhặt trong đầu, muốn đả kích khoa ngoại lớn bọn họ cũng không đơn giản. Nghiệp vụ của khoa ngoại tim mạch bọn họ sẽ phát triển không ngừng, thu hút những tài năng y học thiên bẩm ưu tú nhất tới khoa ngoại tim của bọn họ.
Đúng lúc một đám người chuẩn bị trở về xem xét Tạ Uyển Doanh.
Tào Dũng đi phía trước rớt hết liêm sỉ, nghe nói sau khi tỉnh lại tiểu học muội thèm ăn mì bò.
Húp sùm sụp xong, Tạ Uyển Doanh nói với Hoàng Chí Lỗi: "Có đàn anh giúp đỡ, em sẽ chờ tới lúc tự mình quay về trường học."
Lời này của tiểu học muội khiến Hoàng Chí Lỗi trợn tròn mắt: "Không phải nói với em rồi sao? Đàn anh Tào bọn họ đã họp bàn trở về xem em."
"Em chỉ là không ăn cơm tối, khả năng bị tụt huyết áp thôi ạ." Tạ Uyển Doanh đáp, cảm giác sâu sắc được đàn anh đang lo lắng quá mức.
Tiểu học muội không biết lúc cô ngất xỉu đã doạ một đám người sợ mất mật. Hoàng Chí Lỗi sờ lần nữa xác định mạch đập của cô không có ổn định.
"Mạch đập của em rất ổn định, bảy tám chục lần mỗi phút." Tạ Uyển Doanh tự mình nói tỉ lệ tâm suất cho đàn anh biết. Cô thường xuyên luyện tập suy đoán, chức năng tim rất ổn.
Hoàng Chí Lỗi quay đầu liếc nhìn cô: "Hiện tại anh là bác sĩ hay em là bác sĩ?"
Lúc đàn anh nói câu này thì tốt nhất không nên tranh luận.
Tạ Uyển Doanh nhận được ánh mắt cảnh cáo của đàn anh Hoàng, vội ngậm miệng lại. Thường ngày đàn anh Hoàng như một bà lớn phát giận lên sẽ nói chuyện rất khủng khiếp.
"Sau khi bọn người đàn anh Tào trở về, em ngàn vạn lần đừng nói mấy lời này." Hoàng Chí Lỗi là một đàn anh tốt, có lòng hảo tâm nhắc nhở tiểu học muội đối diện với ông lớn cần chú ý ngôn từ, không nên phạm sai lầm đặc biệt.
Lúc làm bác sĩ thì làm một bác sĩ tốt, làm bệnh nhân cũng nên làm một bệnh nhân tốt, đó mới là một bác sĩ đúng nghĩa. Tất cả ông lớn đều yêu cầu kỹ thuật cao như vậy.
Tạ Uyển Doanh cảm nhận được áp lực chị hai làm bệnh nhân lúc trước, hít sâu một hơi.
Cửa phòng trước mắt được mở ra, Tào Dũng tiến vào đầu tiên, đến bên người quan sát sắc mặt cô, hỏi: "Đau đầu không?"
Tạ Uyển Doanh lắc đầu.
"Ống nghe bệnh." Tào Dũng quay sang đàn em đối diện ngỏ ý muốn nghe xem bệnh trạng, tùy ý nghe một chút tim phổi cho cô…
Đào Trí Kiệt vào từ đằng sau sờ mạch đập của cô: "Cảm thấy thế nào?"
Đàm Khắc Lâm đứng phía cuối giường duỗi cánh tay cầm chặt chân nhỏ của cô xoa bóp bắp chân, nhìn lại một chút xem sức co giãn da cô đã hồi phục hay không.
Các tiền bối kiểm tra cơ thể cho cô một phen, Tạ Uyển Doanh nhớ tới lời nhắc nhở thiện ý của đàn anh Hoàng, giữ khuôn mặt trầm ngâm không biểu cảm.
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Tháo ống nghe bệnh xuống, Tào Dũng hỏi cô.
Tạ Uyển Doanh lắc đầu, một lát sau, cô phát hiện một đám đàn anh giáo sư trước mắt nhìn cô lộ ra vẻ khác thường.
"Sao em không nói gì?" Tào Dũng đè đầu vai cô xuống, lo lắng đến mức lông mi nhăn lại.
Không nói câu nào là sai rồi sao?
"Cậu nói gì với em ấy đấy?" Tào Dũng dùng ánh mắt sắc bén quét qua đàn em đối diện.
Hoàng Chí Lỗi khoát tay: "Em không có."
"Tại sao em ấy không nói gì?" Đào Trí Kiệt cũng ngoảnh đầu lại chất vấn anh.
Tiểu học muội sợ bản thân mở miệng lại nói sai lời nên dứt khoát không nói nữa. Trong lòng Hoàng Chí Lỗi hối hận trong lòng, ngẩng đầu trông thấy đàn anh Tào rất muốn đập đầu anh tới ngốc.
Tào Dũng thực sự tức giận, muốn đánh cho đàn em này một trận, có thể nói gì để cho bệnh nhân không nói chuyện với bác sĩ vậy?
"Không có ạ, đàn anh Hoàng không nói gì với em hết." Tạ Uyển Doanh mở miệng, giúp đàn anh Hoàng phủi mọi trách nhiệm trước mặt các thầy giáo.
Lòng bàn tay Tào Dũng khẽ sờ đầu cô, vẫn không yên tâm cô sẽ gặp chuyện không may.