Chương 825: Phát hiện điểm kỳ lạ
Chương 825: Phát hiện điểm kỳ lạ
Tạ Uyển Doanh cảm thấy tay đàn anh Tào có chút kỳ lạ. Trực giác của bác sĩ nói cho cô biết điều đó, lúc cánh tay to lớn của đàn anh Tào nâng lên dường như có chút khác biệt so với hằng ngày.
"Đàn anh Tào."
Rốt cuộc đã đợi được cô nói chuyện, Tào Dũng lập tức chuẩn bị tinh thần lắng nghe: "Ừ, em nói đi."
Tạ Uyển Doanh quay sang, nghiêm túc nói nghi hoặc với đàn anh Tào: "Có phải tay của anh đụng phải gì đó không?"
Tiểu học muội toàn cơ bắp này, quả nhiên vừa mở miệng rất dễ "phạm sai lầm". Hoàng Chí Lỗi mãnh liệt muốn căng da đầu, quay đầu liếc trộm cô và đàn anh Tào một cái: Chẳng lẽ tiểu học muội biết vụ đàn anh Tào vì em ấy mà suýt chút bị thương sao?
Cánh tay nâng lên của Tào Dũng đột ngột buông xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt đàn anh Tào chả trách thay đổi, đoán chừng chính cô giống như đàn anh Hoàng dự liệu trước mở miệng sẽ nói sai. Tạ Uyển Doanh chỉ muốn quan tâm đàn anh Tào, liền đóng miệng.
Hai mắt nhìn phản ứng của cô, Tào Dũng vừa giật mình khi cô có thể phát hiện ra anh bị thương nhẹ, lông mi vừa nhíu chặt.
"Lúc em ấy ngất xỉu căn bản không có chút ấn tượng nào." Tống Học Lâm đứng sau các tiền bối lên tiếng, lông mày đồng thời nhăn lại vì lo lắng.
Đào Trí Kiệt lại thở dài.
Dĩ nhiên, khi ấy cô té xỉu đánh mất hoàn toàn ý thức, bởi vậy cảnh tượng bản thân ngã xuống đều không nhớ được. Đây không phải chuyện tốt lành, não bộ bị thiếu dưỡng chất, ngược lại rất dễ quên, không ngoại trừ việc não bị tổn thương.
Tương đồng với khả năng não bị chảy máu hoặc tim ngừng đập. Nếu không nói sẽ không có chút ấn tượng gì.
"Cần nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi thật tốt." Ngữ điệu của Đàm Khắc Lâm hơi chùng xuống. Đầu óc sinh viên này không tồi, có thiên phú, có thể ngàn vạn lần đừng tìm ra ảnh hưởng gì trong đầu.
Nghe được lời giáo sư Đàm nói, Tạ Uyển Doanh nhớ ra, khi đó giáo sư Đàm nói với cô một câu hỏi cô có khoẻ không. Sau đó trí nhớ của cô bỗng nhiên bị cắt ngang quay về lúc trước khi trọng sinh. Xem ra các giáo sư nói cô bị choáng là thật, chỉ là họ không biết cơn choáng này của cô thực chất trí nhớ bị kéo về trước khi trọng sinh.
"Đàn anh Tào, em không sao." Tạ Uyển Doanh quay đầu lại, nói với đàn anh Tào. Hy vọng một chuyên gia khoa ngoại thần kinh như đàn anh Tào có thể hiểu được lời trong ý ngoài của cô.
Nhưng mà xem chừng quá khó. Cô muốn lý giải vấn đề trọng sinh với đàn anh Tào, chỉ sợ đàn anh Tào nghĩ lầm đầu cô mắc chứng hoang tưởng nặng.
Đáy mắt Tào Dũng hơi ngưng trọng, tay tiếp tục xoa đầu của cô, cười cười nói: "Giờ này cũng khuya, em ngủ ở đây trước, ngày mai lại quay về trường học nghỉ ngơi."
Xung quanh các giáo sư khác cũng trầm mặc, toàn thể rõ ràng đồng tình với đề nghị của đàn anh Tào.
"Chủ nhật không phải em muốn đến nhà anh ăn kem sao? Anh dẫn em ra ngoài tản bộ." Tào Dũng dịu dàng nói với cô.
"Đúng, bây giờ điều em cần nhất là buông thả não bộ." Hoàng Chí Lỗi hoàn hồn, vẫy tay nói với tiểu học muội.
Các giáo sư cho rằng cô khẩn trương quá nên mới choáng váng. Tạ Uyển Doanh kinh ngạc trong lòng, thầm tưởng tượng lý do sống này lẽ ra phải giải thích khác.
"Thư giãn nhiều, có thể nghe một chút nhạc."
"Thời gian nghỉ có thể chơi bóng rổ, tuy nhiên các cô gái không ưa thích bóng rổ mấy thì phải."
"Con gái có thể đánh cầu lông bóng bàn."
"Bình thường lúc nghỉ em thường làm gì?"
"Mọi người không cần hỏi em ấy mấy chuyện này. Em ấy toàn cơ bắp, hoạt động lúc nghỉ chắc chắn là dành thời gian học tập. Học xong tiếng Anh tiếng Nhật rồi lại học tiếng Đức." Lời này được Tôn Ngọc Ba thốt ra, nhớ rõ lúc trước gọi điện thoại cô nói học ba loại ngôn ngữ khiến tất cả sợ ngây người.