Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 827 - Chương 827: Đàn Anh Lo Lắng

Chương 827: Đàn anh lo lắng
Chương 827: Đàn anh lo lắng
Chương 827: Đàn anh lo lắng




Tào Dũng cảm nhận được trước đó chưa từng có áp lực, xem chừng sau lưng ướt đẫm mồ hôi, không chống cự nổi ánh mắt quét ngang của cô.

"Là chuyện này phải không ạ?" Tạ Uyển Doanh áy náy đáp. Có thể lúc muốn gặp cô không biết đàn anh Tào vì cô mà cánh tay bả vai đụng đến bị thương, bởi vậy cô mới nhắc đến việc bả vai của đàn anh Tào, một đám giáo sư đều chẩn đoán ra lúc đó cô bị bất tỉnh nhân sự.

Tào Dũng quay đầu lại, nói với cô: "Vấn đề này không liên quan đến em."

"Đàn anh, anh chưa chụp X quang sao ạ?"

"Chỉ bị xước chút da thôi, em không cần lo lắng."

"Để em xem một chút."

Tào Dũng cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền, lòng bàn tay lại xoa xoa đầu cô: "Anh thật sự không sao hết."

Được đàn anh Tào sờ đầu, Tạ Uyển Doanh ý thức được bản thân phạm vào một chữ "đần" như những gì đàn anh Hoàng đã nói. Đúng vậy, sao có thể ở trước mặt mọi người lại kêu đàn anh Tào cởi quần áo ra để xem bả vai của đàn anh Tào được.

Đêm nay cô nhất định ở lại bệnh viện xem. Tạ Uyển Doanh nghĩ đến tại sao câu nói của giáo sư Đàm lại kéo cô trở về lúc trước khi trọng sinh, rất có thể trước khi trọng sinh đã có ai đó nói với cô một câu giống y như vậy. Là ai nhỉ?

Khả năng cao giáo sư Đàm gặp tình cảnh giống với người bác sĩ đã nói câu "em có khoẻ không", bằng không sẽ không có tác động lớn đến trí nhớ của cô.

*

Mỗi sáng các bộ phận phòng bệnh đều rất bận rộn. Y tá trực ca đêm đã sớm làm công việc xét nghiệm máu cho bệnh nhân, có thể nghe thấy tiếng bánh xe điều trị đè nặng xuống sàn lát đá chuyển động nhanh như chớp, lúc đến lúc đi. Ngoại trừ giấc ngủ đặc biệt sâu, nếu không bị động bên ngoài làm tỉnh là chuyện bình thường.

Bị đàn anh và các giáo sư mãnh liệt kêu ở lại khoa ngoại thần kinh ngủ thêm một đêm. Tạ Uyển Doanh đứng lên tự mình rửa mặt, chuẩn bị đi ICU.

Hoàng Chí Lỗi trực ca đêm tới gõ cửa, thấy cô tỉnh liền bảo: "Đợi lát nữa em cùng đàn anh Tào ăn sáng."

Đêm quá khuya, Tào Dũng thường ngủ lại phòng trực ban. Người biết chuyện cũng hiểu vì sao anh lại ngủ lại chỗ này.

Sau khi bữa sáng được đưa tới, Tạ Uyển Doanh đi ăn cơm cùng đàn anh Tào.

Trước lạ sau quen, cô rất quen thuộc với cách xử lý công việc của đàn anh. Lúc hai đàn anh có việc chạy vội, cô đun nước sôi trước. Thói quen của các đàn anh là buổi sáng ngoài ăn cơm sáng ra, uống chút gì đó cũng đủ bồi dưỡng tinh thần.

"Tối hôm qua trước khi đi ngủ em có đi lên phía trên ICU coi chừng, sáng nay hơn 5 giờ lại xuống xem, cơ bản vẫn ổn." Hoàng Chí Lỗi đi vào phòng làm việc của Tào Dũng báo cáo lúc đang làm ca đêm.

Đàn anh Hoàng nói đúng lúc bắt gặp Ngô Lệ Tuyền, Tạ Uyển Doanh quay đầu lại hỏi: "Em có thể đi xem cậu ấy một lát không ạ?"

"Ăn sáng xong rồi cùng đi." Trong lòng biết cô không nhịn được, Tào Dũng gật đầu.

Ba người ngồi xuống cùng ăn sáng. Chưa bao lâu, lớp trưởng đến.

Nhạc Văn Đồng gõ cửa tiến đến ban công.

"Ăn cơm chưa?" Hoàng Chí Lỗi hỏi thực tập sinh.

"Em ăn rồi ạ." Nhạc Văn Đồng dứt lời, đứng bên cạnh chờ xem hôm nay có nhiệm vụ gì hay không.

"Hôm nay có lẽ không có việc gì. Em đến phòng bệnh trước xem mấy bệnh nhân ở tổ chúng ta đi." Hoàng Chí Lỗi phân phó nhiệm vụ cho cậu.

Nhận được chỉ thị, Nhạc Văn Đồng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi không quên liếc nhìn bạn cùng lớp.

Không sao. Tạ Uyển Doanh phất tay với lớp trưởng.

Tào Dũng nhìn sang đầu của cô, tận mắt nhìn thấy hành vi cư xử của cô, cẩn thận xác định tối qua đầu cô có gặp chuyện không may nào không.

"Đàn anh Tào, tay của anh thế nào rồi ạ?" Tạ Uyển Doanh cùng lúc quan sát vết thương của đàn anh ra sao.

"Da không bị cọ quá mạnh, chỗ thịt này của anh dày lắm." Tào Dũng nói.

Trong đầu Tạ Uyển Doanh chợt nghĩ, được thò tay sờ lên bả vai của đàn anh Tào kiểm tra thử có phải sẽ yên tâm hơn nhiều hay không.





Bình Luận (0)
Comment