Chương 828: Trong nhu có cương
Chương 828: Trong nhu có cương
Hoàng Chí Lỗi cắn miếng bánh bao thịt nhìn hai người họ, nảy ra một suy nghĩ, quyết định thay cho đàn anh Tào, nói với đàn em: “Cơ tam giác của đàn anh Tào rất rắn chắc, không tin thì em sờ xem.”
Dù sao làm bà mối cũng rất thích hợp với việc tạo chất xúc tác cho hai người họ.
Tào Dũng trả lời đàn em bằng một ánh mắt: đừng có mắc sai lầm ngu ngốc như đàn anh Chu của cậu.
Tạ Uyển Doanh vốn đã không yên tâm, nghe thấy lời của đàn anh Hoàng thì tranh thủ nhanh chóng đứng lên, giơ tay ra sờ vào cơ bắp cách một lớp áo trên bờ vai của đàn anh Tào.
Tay của đàn em mềm mại nhẹ nhàng sờ vào bờ vai của anh ấy, Tào Dũng nhớ lại lời của mấy người Hà Hương Du: tay của đàn em là đệ nhất thiên hạ mềm mại, đôi tay mềm mại đến nỗi con gái còn đánh giá cao như vậy, thực sự là rất mềm, mềm tới nỗi xương cốt trong thịt của anh ấy cũng mềm mại theo.
“Em xoa bóp cho anh nhé, đàn anh Tào.” Thấy đàn anh nhất thời im lặng, Tạ Uyển Doanh bắt lấy cơ hội dũng cảm tự mình kể ra: “Em đã từng xoa bóp cho mẹ và ông ngoại, tay nghề không tồi đâu.”
Tào Dũng chưa kịp quay đầu nói không cần thì hai tay của cô đã để trên hai vai anh bắt đầu ấn bóp.
Tay giữ mắt kính, Hoàng Chí Lỗi dùng ánh mắt của bác sĩ quan sát động tác của đàn em: tay nghề xoa bóp của đàn em có chút trình độ chuyên nghiệp của các bác sĩ lâu năm ở khoa chỉnh hình, chứ không phải như lão Vương bán dưa tự bán tự khen.
Tường rằng tay của cô chỉ mềm mại, sau mới phát hiện tay của cô tuy mềm mại nhưng vẫn có lực. Khi Tào Dũng cảm nhận được cũng là lấy từ góc độ chuyên nghiệp để đánh giá.
Cửa phòng làm việc có tiếng động, có người không gõ cửa đã lao thẳng vào trong. Chu Hội Thương nhìn thấy một màn trước mặt thì liền a lên một tiếng, giống như la hét với nàng dâu nhỏ của mình vậy.
Tào Dũng vội quay đầu liếc anh ấy bằng một ánh mắt không vui: cậu làm gì vậy?
Có tiến triển, xoa bóp cho cậu luôn rồi. Chu Hội Thương đáp trả anh ấy một ánh mắt hãy tiếp tục tiến lên.
“Đàn anh Chu đến rồi ạ.” Tạ Uyển Doanh chào một tiếng với đàn anh vừa đến.
“Đúng rồi, em ấn cẩn thận cho cậu ấy, để cơ bắp cậu ấy thả lỏng.” Chu Hội Thương đi vào cổ vũ cô tiếp tục cố gắng.
Tào Dũng muốn trợn trắng mắt với mấy người này.
“Anh không sao, em ăn đi.” Tào Dũng bảo cô thả tay xuống nghỉ ngơi một lát, ăn cho xong bữa sáng.
Bạn học cũ đang thương hoa tiếc ngọc. Chu Hội Thương ngồi bên cạnh nhìn anh ấy cười.
Tạ Uyển Doanh ăn sáng nhưng cũng không quên nói với đàn anh Tào: “Đàn anh chườm đá trước, sau đó em tìm túi chườm nóng và chai rượu thuốc để xoa bóp cho anh.”
Nếu như cơ bắp bị thương bầm tím sưng phù, lúc đầu chườm đá, sau đó chườm nóng, có thể thoa thêm một chút rượu thuốc bên ngoài và xoa bóp.
“Không cần đâu.” Tào Dũng từ chối khéo, để cô an tâm, “Không có sưng cũng không bị bầm tím đâu.”
“Có thể là bị thương bên trong, nhất định là sẽ khó chịu. Em mang đến, đàn anh lúc nào tiện thì dùng.” Tạ Uyển Doanh nói, hết sức nhiệt tình muốn nhét cho đàn anh Tào một chút đồ gì đó, bằng không trong lòng cô thực sự không yên tâm.
“Người ta quan tâm cậu, cậu nhận đi mà.” Chu Hội Thương thúc giục người bạn học cũ chưa từng nói chuyện yêu đương của mình, cần phải hiểu nắm bắt cơ hội giao lưu sâu hơn.
Cốc cốc, lại có người đến. là tiền bối Hà của khoa ngoại gan mật đến, thay mặt tất cả mọi người đến hỏi xem tình hình của cô như thế nào.
“Còn đàn anh Đào ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi.
“Giáo sư Đào đi đến phòng ICU thăm bệnh nhân trước, định một lát nữa sẽ đến thăm em.” Hà Quang Hữu nói với cô.
Xảy ra việc lần này, trách nhiệm trên vai Đào Trí Kiệt càng nặng. Làm bác sĩ lên cao từng cấp từng cấp, nhìn có vẻ như vô cùng vẻ vang, trên thực tế gánh nặng càng ngày càng tăng.
Sau khi ăn xong bữa sáng cả nhóm người đi đến phòng ICU.
Trước đây chưa từng vào, đây xem như là lần đầu tiên đi vào bên trong phòng ICU, cũng phải thay giày giống như vào phòng phẫu thuật. Bạn thân được sắp xếp nằm ở giường bệnh sát bên trong, có thể tương đối yên tĩnh. Bởi vì bệnh nhân nằm trong phòng ICU, đa số là cần máy thở các máy móc khác để duy trì tính mạng.