Chương 829: Hội chẩn nhiều khoa
Chương 829: Hội chẩn nhiều khoa
Âm thanh của tiếng máy thở vô cùng rõ ràng, nhịp nhàng chuyển động xì xì.
Giữa các giường bệnh cách nhau bởi một tấm màn căn bản được kéo lại rất kín, vì sợ giường bên cạnh có tình huống cấp cứu có thể sẽ dọa đến giường bệnh khác.
Đi đến trước giường bệnh, xung quanh giường bệnh có rất nhiều bác sĩ, khoa nội khoa ngoại toàn bộ đều có mặt. Viện trưởng Ngô không đích thân đến mà để chủ nhiệm Vương thay mặt đến chủ trì.
Người của khoa ngoại tiết niệu do Vi Thiên Lãng dẫn đầu đứng vòng tròn xung quang vết mổ của bệnh nhân, kiểm tra tình trạng vết thương, kiểm tra tình trạng ống dẫn lưu, kiểm tra tình trạng ống thông nước tiểu.
Khoa ngoại tim và khoa nội tim đang có vướng mắc với dữ liệu điện tâm đồ trên màn hình. Xem ra tối qua nhịp tim của bệnh nhân đã xuất hiện vấn đề.
“Nhịp tim khá nhanh, nửa đêm lúc 2,3 giờ xuất hiện ngoại tâm thu.” Hạ Đông Hiền người trực ở đây tối qua nói, “Xem xét đến vấn đề hậu phẫu nhiệt độ cơ thể quá thấp, trao đổi chất chậm, lý do thuốc gây mê tan chậm. Đã gọi người của khoa gây mê đến điều chỉnh lượng thuốc giảm đau, nhưng giảm liều lượng thì lại đau.”
“Khi đau thì bắt buộc phải tăng thuốc giảm đau?” Phó Hân Hằng hỏi.
Liễu Tinh Vân đứng phía trước đầu giường, bận rộn một đêm đến nỗi trên mặt đã xuất hiện đôi mắt gấu trúc, giữa lông mày cũng có nếp nhăn. Với tư cách là bác sĩ gây mê, mục tiêu cuộc sống của cô ấy là các bệnh nhân trên thế giới này sẽ không bị mắc kẹt với sự đau đớn. Nhưng tối qua bạn thân của đàn em cũng đã bị đau hết gần nửa đêm.
“Tại sao nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân vẫn cứ thấp vậy? Mọi người làm phẫu thuật có phát hiện điều gì khác thường khác không?”
Người của khoa tiết niệu ở vòng ngoài kiểm tra, nói với người vừa hỏi: “Cần phải hỏi người có liên quan, chúng tôi không làm phẫu thuật. Nhưng chắc là cầm máu kịp thời. Vết thương và ống dẫn lưu không có vấn đề gì, huyết áp cũng không thấp.”
Viện trưởng Ngô không có ở đây, do Tào Dũng và Đào Trí Kiệt tham gia phẫu thuật đang nhớ lại tình huống lúc phẫu thuật.
Từ trong đám người chui tới đầu giường, tay Tạ Uyển Doanh sờ lên trán bạn thân, sao có cảm giác không giống như nhiệt độ cơ thể thấp mà mơ hồ giống như sắp phát sốt rồi. Điện thoại trong túi áo rung lên, có tin nhắn đến. Lấy điện thoại ra nhìn là chị ba gửi tin nhắn.
Tối qua chị hai và đàn em đều tham gia cấp cứu, với tư cách là chị ba sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy từ sáng sớm Hà Hương Du đã quay lại bệnh viện chờ lệnh. Xem xong tin nhắn của chị ba gửi đến, Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu báo cáo với các giáo sư: “Khoa xét nghiệm đã gửi kết quả qua rồi ạ.”
“Sáng nay đã lấy máu cho bệnh nhân chưa?” Vi Thiên Lãng hỏi.
“Sáng nay lấy máu nhưng có lẽ vẫn chưa đưa đến khoa xét nghiệm.” Hạ Đông Hiền biết quy trình chuyển máu của khoa sáng nay nói với Vi Thiên Lãng.
Vậy em ấy nói là kết quả gì?
Bị các giáo sư nhìn, Tạ Uyển Doanh nói: “Cụ thể thì phải hỏi bác sĩ Ân. Bác sĩ Ân đến khoa xét nghiệm rồi ạ.”
Tất cả mọi người đột nhiên phát hiện Ân Phụng Xuân không có ở đó. Theo lý mà nói, người con gái mình thích bị như vậy, phải ở bên giường bệnh giám sát một khắc cũng không ngừng, càng không dám rời đi.
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của mọi người, Vi Thiên Lãng nói thật: “Tối qua anh ấy bị tôi đuổi về nghỉ ngơi. Sau đó chắc là tinh thần cũng bình tĩnh nhiều rồi.”
Bác sĩ Ân không phải người trẻ tuổi mới vào khoa lâm sàng. Tạ Uyển Doanh nhớ lại lời đàn anh Tào đã từng nói, cuối cùng cũng hiểu ra được hàm ý trong câu người đàn ông trưởng thành vững vàng và chàng trai trẻ không giống nhau.
Chàng trai trẻ có thể hiền lành nhút nhát với con gái như kiểu dịu dàng tình cảm, nhưng một khi gặp phải chuyện gì bản thân còn không chăm sóc nổi chính mình. Đàn ông trưởng thành thì không giống, sẽ theo kiểu thực tế. Có thể bác sĩ Ân không phải là người biết nói chuyện lãng mạn, nhưng biết rõ bản thân phải làm thế nào thật tốt đối với cô gái mà mình muốn bảo vệ. Một mặt ở bên canh giường chăm sóc cô ấy, mặt khác nhất định muốn tìm mọi phương pháp để làm sao cứu được cô ấy, sẽ không cho rằng phẫu thuật xong là có thể lơ là xem nhẹ.