Chương 830: Nguy cơ nhiễm trùng
Chương 830: Nguy cơ nhiễm trùng
Ân Phụng Xuân đích thân chạy đến khoa xét nghiệm có thể là do con dao gọt hoa quả lấy ra khỏi ổ bụng bệnh nhân trong quá trình phẫu thuật. Dao đâm vào cơ thể con người, không chỉ mang lại sát thương do sắc bén, mà còn có thể làm cho bệnh nhân bị nhiễm trùng.
Cái sau đe dọa đến tính mạng không kém cái trước. Nếu không Viện trưởng Ngô cũng sẽ không nói những lời bảo thủ khi phẫu thuật sắp kết thúc, nói nếu không làm tốt thì sau này phải tiếp tục lọc thận.
Con dao gọt hoa quả lấy ra được đưa đến phòng kiểm tra để kiểm tra tình hình, cố gắng tìm kiếm xem trên đó có nguồn gây nhiễm trùng hay không.
"Có chất gây nhiễm trùng trên dao không?" Những người khác lắng nghe và hỏi bác sĩ phẫu thuật.
Đây là nguyên nhân vì sao vừa rồi Tào Dũng và Đào Trí Kiệt phải phát biểu một cách cẩn thận. Con dao lấy ra lúc tối qua có hơi mùi. Đoán chừng là vừa mới cắt qua hoa quả gì đó không lau sạch sẽ liền lấy ra đâm người, ít nhất là còn sót lại trên chuôi dao lộ ra ngoài rõ ràng có vài vết bẩn khiến bác sĩ bọn họ nhìn quả thực là giật mình, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Chấn thương ở vùng bụng là sợ nhiễm trùng nhất. Ví dụ như vỡ đường tiêu hóa, sợ nhất là sau phẫu thuật khoang bụng không được làm sạch sẽ gây viêm phúc mạc. Thận không phải là cơ quan tiêu hóa, là một cơ quan thường ngày không chứa những dị vật này, bị những dị vật này cứng rắn vấy bẩn hậu quả có thể tưởng tượng được.
Chỉ có thể nói người cầm dao chuẩn bị tự đâm mình là Lý Á Hi, tâm trạng hiện tại là hoàn toàn sụp đổ, ngay cả ý nghĩ cầm dao như thế nào cũng không có. Hơn nữa dân chúng bình thường cũng không giống bác sĩ, nào biết được dao bị nhiễm trùng sẽ tạo thành một tầng nguy hiểm lớn như vậy.
Tất nhiên trong ca phẫu thuật cấp cứu tối qua, bác sĩ phẫu thuật biết rằng những rủi ro như vậy nên đã thực hiện các công việc khắc phục liên quan, chẳng hạn như rửa sạch trong khoang bụng, hy vọng rửa sạch khoang bụng của bệnh nhân để tránh sau này sẽ bị nhiễm trùng. Tuy nhiên, cơ thể con người không phải là một thùng chứa như bát đĩa, cấu trúc bên trong phức tạp, tất cả các loại quanh co muốn cất giấu bụi bẩn quá dễ dàng, vì vậy phải để lại ống dẫn lưu, tùy thuộc vào sự phát triển của bệnh sau này để quyết định xem có cần rửa lại hoặc thậm chí khi cần thiết cần phải mở khoang bụng.
Nghe thấy tình huống như vậy, Vi Thiên Lãng lại hỏi Hạ Đông Hiền một câu: "Ngày hôm qua đã tiêm uốn ván rồi chứ?”
"Tiêm uốn ván kháng độc tố."
"Vì sự an toàn, hôm nay cậu hãy tiêm thêm 3.000 đơn vị globulin miễn dịch uốn ván cho cô ấy đi."
"Có cân nhắc. Tối qua họ đã thông báo về điều này." Hạ Đông Hiền cầm lấy quyển sổ ghi chép tối hôm qua, giải thích bổ sung cho bọn họ. “Bác sĩ Ân cầm dịch dẫn lưu ổ bụng đưa đến khoa xét nghiệm. Bây giờ các anh nhìn thấy là túi dẫn lưu đã được thay một lần, bác sĩ Ân tự tay thay.”
Một nhóm các bác sĩ lặng lẽ tương tác bằng đôi mắt của mình: Anh chàng này đối xử rất tốt với con gái.
Thời gian chưa qua bao lâu đã khẩn trương lấy dịch dẫn lưu đi xét nghiệm.
Tạ Uyển Doanh liếc nhìn cô bạn nhỏ.
Sau khi gây mê cộng với cơn sốc đi qua, Ngô Lệ Tuyền gần như không được tỉnh táo lắm, hẳn là trong lúc nửa tỉnh nửa mê có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ bên ngoài, nhưng lại rất khó phát ra âm thanh bởi vì quá mệt mỏi. Tương đương với việc nói, những lời này cô ấy có thể nghe thấy.
Hình như mí mắt cô bạn nhỏ chớp chớp vài cái.
Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, có lẽ là như đàn anh Tào nói, có thể bù đắp những tiếc nuối cho thanh xuân của cô bạn nhỏ.
ICU không cho phép người khác ở lại ngoại trừ nhân viên y tế điều trị cho bệnh nhân. Tạ Uyển Doanh theo các giáo sư đến xem xong cô bạn nhỏ liền bị bắt phải rời đi.
Lúc đi, Đào Trí Kiệt sóng vai đi cùng cô, vừa quan sát sắc mặt cô vừa ôn nhu dặn dò cô: "Trở về nghỉ ngơi hai ngày đi.”
Nửa ngày thứ bảy cũng không cho cô lên lớp.
Vốn tưởng rằng một người cuồng học tập như cô sẽ chống cự lại một chút, không nghĩ tới thế mà cô lại một mực đáp: "Vâng, đàn anh.”
Tạ Uyển Doanh nghĩ, tranh thủ thời gian đi mua túi nước nóng và rượu thuốc bên ngoài cho đàn anh Tào.