Chương 854: Muốn cướp cô có bao nhiêu khó khăn
Chương 854: Muốn cướp cô có bao nhiêu khó khăn
Trước sự ngạc nhiên của cô, Tống Học Lâm nheo mày không phản ứng.
Tạ Uyển Doanh không biết làm như thế nào.
Các bác sĩ khác nhìn hai người bọn họ, họ hiểu điều mà Đào Trí Kiệt nói. Hai người này trình độ tương đương nhau, tương lai cũng có thể làm được thành công lớn, làm sao có thể trở thành tổ hợp dựa dẫm vào nhau lúc này? Để làm được, cần phải duy trì tính độc lập riêng của mình.
Bác sĩ có thực lực có tiềm năng, bệnh viện tuyệt đối sẽ giao nhiệm vụ quan trọng, phải làm trưởng nhóm, phải dẫn sinh viên, phải bồi dưỡng người kế thừa, vì vậy phải một mình đảm đương một mặt công tác phải có tham vọng. Chuyên ngành bác sĩ này thuộc đào tạo truyền nghề, điều kiện sinh viên tốt nghiệp và thi bác sĩ hành nghề vướng ở chỗ này, phải có đủ kỳ thực tập. Vì vậy , một bác sĩ xuất sắc là phải độc lập dạy nghề, phải gánh vác phần trọng trách của nghề này.
Đào Trí Kiệt chỉ gần như phê bình trước mặt.
Tống Học Lâm cậu nếu như thích tài hoa của cô, có thể nhận cô làm cấp dưới, nhưng không thể giống như sáng nay, làm bác sĩ mổ chính làm việc mà mặc cho trợ lý dắt mũi dẫn đi, rất lộn xộn.
Tương lai cậu muốn làm người đứng đầu, người đứng đầu phải là một người quyết định.
Cô là thực tập sinh chưa tốt nghiệp còn có thể hiểu được, cậu đã tốt nghiệp rồi cũng là người từng nói chuyện với viện trưởng Ngô và các lãnh đạo, là nên hiểu. Khi cậu vào bệnh viện này làm việc, chắc hẳn lãnh đạo bệnh viện đã từng nói với cậu, sau này cậu sẽ trở thành trụ cột của bệnh viện này. Bởi vì ai cũng biết cậu không phải là một bác sĩ bình thường.
Trừ khi là cậu không muốn đứng đầu? Nhưng cậu phải nghĩ rõ ràng, nếu không muốn đứng đầu thì tương lai sẽ như thế nào. Trên lâm sàng bao nhiêu bác sĩ điều trị chính không thăng lên được phó cao. Có rất nhiều thăng lên phó cao cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng không có quyền ngôn luận. Đôi lúc bác sĩ không có quyền ngôn luận là một chuyện rất buồn bực. Tương đương với, quan điểm học thuật của chính cậu rất khó để người khác chấp nhận.
Cảm giác thành tựu chuyên ngành lớn nhất của bác sĩ là ở đâu? Điều trị khỏi mộ bệnh nhân một vài bệnh nhân hay là hàng ngàn bệnh nhân? Cảm giác thành tựu chuyên ngành lớn nhất của bác sĩ là nằm ở việc thúc đẩy quảng bá phương pháp điều trị thành công của bản thân mình, tiến triển đột phá trong nghiên cứu y học, giống như treo bầu cứu* đời phổ độ chúng sinh mà cổ nhân thường nói.
(Treo bầu cứu đời: Trong văn hóa Đông y, quả bầu còn là biểu tượng cho nghề y, gọi là “huyền hồ tế thế”, bởi lẽ người ta thường dùng quả bầu khô (hồ lô) đựng thuốc hay rượu thuốc, treo trước nhà hay đeo bên mình (huyền hồ), như là nhãn hiệu (trademark) cho biết đó là nhà thầy thuốc.)
Không đứng đầu lấy thì ưu thế từ đâu để cướp bệnh nhân cướp công cướp tiền với những người khác. Giống như Quốc Hiệp nhất định phải phấn đấu trở thành bệnh viện hàng đầu cả nước.
Tống Học Lâm rũ mày quét nhanh qua sự im lặng trước giờ chưa từng có.
Khâu Thụy Vân có thể nhìn ra được nội tâm của đàn em cùng trường đang đấu tranh dữ dội, nghĩ: Suy cho cùng cũng là một cậu nhóc vừa mới tốt nghiệp, có năng lực nhưng vẫn chưa nhận thức rõ ràng thực tế.
Hiện tại Tống Học Lâm vừa mới bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề thực tế. Nhận cô làm cấp dưới có bao nhiêu khó khăn? Nghĩ một số giáo sư dùng năng lực của mình để áp chế cô cũng rất khó khăn, âm thầm tranh đấu đến sứt đầu đổ máu. Cậu ta lấy thực lực ở đâu trong giai đoạn hiện tại để dám nói lên câu nói này.
Có thể sẽ có một ngày cậu ta có thể, nhưng hoàn toàn không phải là lúc này, cậu ta cần phải có thời gian.
Thấy người này đang cảnh tỉnh bản thân, đôi mắt cười của Đào Trí Kiệt quay trở lại trên người tiểu học muội. Sáng sớm hôm nay đã nói đến cùng, khiến cho anh ta nhận thức được cần phải bắt đầu bồi dưỡng ý thức độc lập của người mới. Tống Học Lâm cần nó, cô cũng cần.
“Doanh Doanh, bài thi của các thực sinh buổi chiều em đã xem qua rồi, em chọn một người trong số bọn họ làm học sinh của em đi.” Đào Trí Kiệt nói.
Hóa ra đàn anh Đào không phải đơn giản bảo cô đi giúp tiền bối Khâu. Tạ Uyển Doanh vô tri vô giác kinh ngạc: Đàn anh Đào quá tốt.
Giáo sư nào mà không muốn chọn một người giỏi nhất trong những người mới để mang lại sự dễ dàng nhất. Mặc dù cô có nhiệm vụ thực tập và giảng dạy, nhưng nhìn chung việc tốt này không đến lượt một thực tập sinh như cô.
“Đàn anh Đào, việc này....”
“Bảo em chọn thì em cứ chọn đi, chọn ai cũng được.” Giọng nói nhẹ nhàng của Đào Trí Kiệt bộc lộ phong cách độc đoán mạnh mẽ.
“Cảnh Phi Lăng.” Tạ Uyển Doanh đã nghĩ rõ, lựa chọn đầu tiên là đồng hương của mình.