Chương 856: Được gọi là giáo sư Tạ
Chương 856: Được gọi là giáo sư Tạ
Sinh viên có thực lực, cậy tài kiêu ngạo không tôn trọng giáo sư là chuyện thường có, giáo sư phải có thực lực mạnh hơn mới để kìm chế sinh viên. Bản thân Tạ Uyển Doanh là một thực tập sinh khiến cho đối phương thán phục, quả thực rất khó. Nhưng mọi người nhìn ra được, Tạ Uyển Doanh chọn người này hoàn toàn không phải nhìn trúng tài hoa gì của người này, bằng không sẽ không nói sau lưng muốn nhận Phạm Vân Vân căn bản không có một thành tích xuất chúng nào.
“Giáo sư Tạ.” Cảnh Lăng Phi ở sau lưng Tạ Uyển Doanh, gọi.
Chỉ dựa vào tiếng gọi này của đối phương, những người Hà Quang Hữu phát hiện người này cũng thông minh đấy chứ.
Cảnh Lăng Phi không phải đứa ngốc, học bá biết tuổi tác không có ý nghĩa gì cả. Trên lâm sàng có nhiều bác sĩ tuổi trẻ cũng xuất sắc vượt trội. Thực lực ai mạnh thì theo người đó, đây mới là con đường sinh tồn của thực tập sinh.
Dù tuổi Tạ Uyển Doanh nhỏ nhưng đã tài giỏi nội soi ổ bụng, anh ta không theo cô học tập thì phải theo ai học.
Được gọi là giáo sư, Tạ Uyển Doanh hơi có chút câu nệ, đoán chừng nội tâm cần phải làm quen. Ở khoa tổng quát hai cô dẫn theo bạn học của mình, Lý Khải An chưa bao giờ phải gọi cô là giáo sư.
“Tôi và giáo sư Đào đang phấn đấu cải tiến phương pháp điều trị cho bệnh nhân giường 20. Dì ấy là mẹ của bạn học nhỏ Dương Dương.” Tạ Uyển Doanh vừa đi vừa nghiêm túc trao đổi với học sinh của mình. Dì ấy sau hai ngày dùng thuốc tim mạch do bác sĩ trong khoa kê đơn đã hồi phục rồi, bệnh tình đã có chuyển biến tốt hơn. Bệnh án này cậu tự mình xem lại, tôi hi vọng chúng ta có thể tìm được điểm đột phá tương đồng, xem thử có thể thêm một bước điều trị bệnh tình của dì ấy như thế nào.”
Lấy sổ ra ghi lại lời cô nói, Cảnh Lăng Phi hỏi một câu: “Trước đó là giáo sư Tạ đề nghị để dì ấy dùng thuốc tim mạch sao?”
“Ừ, khoa tim mạch gọi đến chẩn đoán.” Tạ Uyển Doanh không phủ nhận.
Cảnh Lăng Phi lại lần nữa cảm nhận được áp lực, tài hoa của vị giáo sư Tạ này rõ ràng là xuất sắc toàn diện, không phải chỉ đơn thuần kĩ thuật khâu may và kĩ thuật nội soi ổ bụng, mà còn ở khả năng kỹ thuật như chẩn đoán bệnh nhân toàn diện.
“Bình thường có luyện tập thân thể không?” Xuất phát từ việc của bạn học Triệu, Tạ Uyển Doanh trước tiên cần xác định sức khỏe của học sinh.
Được nữ giáo sư hỏi thể chất sức khỏe như thế nào, trong lòng Cảnh Lăng Phi lại lần nữa kinh ngạc. Thể chất sức khỏe của cô còn có thể mạnh hơn nam sinh như anh ta sao?
“Có, có chạy bộ.” Cảnh Lăng Phi trả lời.
“Ngoại trừ chạy bộ, rèn luyện sức lực cũng cần thiết.” Tạ Uyển Doanh nói với anh.
Cảnh Lăng Phi trầm mặc: Bị một nữ sinh giáo dục phải rèn luyện sức lực, vượt qua sức tưởng tượng của anh ta.
Hai người trở về văn phòng bác sĩ. Cảnh Lăng Phi đi lấy bệnh án của bệnh nhân giường 20, gặp phải Đới Nam Huân cùng nhóm.
Đi với Đới Nam Huân là bác sĩ Hạ, nhìn về phía anh ta, ánh mắt đó giống như viết lên chữ không đồng cảm: Cậu thoe một thực tập sinh thực tập à?
Cảnh Lăng Phi phớt lờ cậu ta, lấy bệnh án nổ lực hoàn thành nhiệm vụ Tạ Uyển Doanh giao phó.
Ở đây Tạ Uyển Doanh lật hồ sơ bệnh án của bệnh nhân sau khi phẫu thuật hôm nay, dựa theo phân phó của giáo sư Hà kê thuốc theo lệ thường sau phẫu thuật, sau đó đem đến cho giáo sư phê duyệt ký tên. Ca phẫu thuật của bệnh nhân diễn ra thuật lợi không cần điều trị quá nhiều.
Trong hành lang, có người đi về phía cô. Tạ Uyển Doanh quay đầu nhìn, nhìn thấy học muội Phạm Vân Vân. Không giống với dáng vẻ thỏa thuê mãn nguyện ngày hôm qua, Phạm Vân Vân lúc này đứng trước mặt cô hai mắt ửng đổ giống như vừa mới khóc xong.
“Làm sao vậy?” Giọng Tạ Uyển Doanh ấm áp hỏi.
Buổi sáng cùng với đám bạn học đến phòng khoa trễ, không gặp được đàn chị Tạ, trên lâm sàng cho người gọi làm chút chuyện, nào nghĩ được sẽ bị mắng. Phạm Vân Vân giống như chim đà điễu cúi đầu, trong lòng cảm thấy ủy khuất.
Vừa vào lâm sàng ai mà không như vậy, Tạ Uyển Doanh sớm đã có dự đoán, mỉm cười, nói: “Đi, tan làm rồi, chúng ta đi đến khoa tiết niệu. Bạn của chị đang nhập viện ở đó, chúng ta đi thăm cô ấy đi.”